Editor: May
“……” Á Tuyền nơi xa, bước chân đi nhanh đột nhiên dừng một chút.
Sau đó, anh vẫn không quay đầu lại biến mất ở chỗ ngoặt.
Thuần Vu Thừa từ vườn hoa tiến vào, liền nghe được tiếng hô to hưng phấn của Vưu Vưu.
Anh đi qua từ phía sau Vưu Vưu, sau khi thăm dò nhìn thấy thẻ ngân hàng trong tay cô, trực tiếp duỗi tay liền đoạt tới đây: “Á Tuyền cho cô một ngàn vạn? Cô muốn bán mình cho anh ta sao?”
"Trả thẻ cho tôi!” Trên tay trống không, Vưu Vưu liền giống như bị người câu đi hồn phách, trở tay liền muốn cướp về.
Nhưng mà.
Thuần Vu Thừa giơ cao cánh tay phải cầm thẻ lên, cánh tay trái duỗi ra, tay che đầu Vưu Vưu đẩy cô ra.
Anh cứ như vậy dễ như trở bàn tay chế trụ Vưu Vưu.
“Thuần Vu Thừa! Đó là thẻ của tôi! Trả thẻ cho tôi!” Vưu Vưu duỗi dài tay qua muốn cướp thẻ của cô về.
Nhưng mà, cô một mét năm lăm lại duỗi dài tay qua.
Đừng nói lấy thẻ ngân hàng bị giơ đến cao cao, cô đến thân thể của Thuần Vu Thừa cũng không chạm vào được.
“Cô trước nói cho tôi biết, vì sao Á Tuyền muốn cho cô thẻ? Cô và anh ta có một chân sao?”
Thuần Vu Thừa trêu đùa, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Hay là Á Tuyền xử nam ngây thơ này rốt cuộc thông suốt?
Chậc chậc chậc, quay đầu lại anh phải nói cho Mã Phong.
“Anh và anh ta mới có một chân!” Vưu Vưu tức giận rít gào.
Lần này cô không đơn thuần chỉ là giơ dài tay, còn duỗi dài chân qua muốn đá Thuần Vu Thừa.
Nhưng đáng giận chính là.
Đầu cô bị bàn tay to của Thuần Vu Thừa cố trụ, cô lại có thể không tránh thoát được!
Cô đá chân ra, cũng chỉ đá tới không khí mà thôi.