Editor: May
Phong Thánh không để ý tới Lạc Ương Ương kêu la, ôm cô đến dưới vòi sen mới buông ra.
“Tôi thật sự có thể tự tắm, cũng không phiền toái ngài.” Một tay Lạc Ương Ương ôm ngực một tay hướng xuống, miễn cưỡng ôm che khuất cảnh xuân của mình, cô là thật không muốn để cho Phong Thánh giúp cô tắm rửa, khẩn trương đến kính ngữ cũng dùng tới.
Trên người Lạc Ương Ương che kín dấu vết tím tím xanh xanh ái muội, dựa lưng vào gạch men sứ trắng tinh chiếu rọi, cô càng có vẻ kiều nộn mê người.
Phong Thánh nhìn cô, hầu kết gợi cảm không tự giác lăn lộn trên dưới, ánh mắt thâm thúy hơn trước không ít.
Sau tối hôm qua, Lạc Ương Ương quá hiểu rõ loại ánh mắt này của anh là có ý tứ gì, cô co rúc thân mình nhỏ, cho rằng giây tiếp theo Phong Thánh liền sẽ nhào lên.
Kết quả, ngoài dự kiến của cô chính là, ánh mắt sắc bén thật sâu của Phong Thánh sau khi nhìn chằm chằm cô một chút, lại có thể phá lệ xoay người đi ra ngoài.
Lạc Ương Ương trực tiếp ngơ ngác nhìn phần lưng cơ bắp to lớn dày rộng, đường cong duyên dáng của anh, tựa hồ không tin anh cứ như vậy liền đi rồi.
Khi sắp đi ra phòng tắm, Phong Thánh thình lình quay người lại, cảnh cáo nói: “Lần sau không được che, toàn thân trên dưới của cô có chỗ nào tôi chưa thấy qua?”
Thật ra Phong Thánh không muốn đi, nhưng Lạc Ương Ương trơn bóng đứng ở chỗ đó liền đã là dụ hoặc, cho dù không giúp cô tắm rửa, lại nhìn nữa, anh cũng lo lắng sẽ lau súng cướp cò.
Trơ mắt nhìn Phong Thánh đi ra phòng tắm, mắt to của Lạc Ương Ương chớp vài cái, nhìn rồi lại nhìn, Phong Thánh đến đầu cũng không quay lại, anh thật sự rời đi.
Phong Thánh vừa đi, Lạc Ương Ương liền giãn thân mình ra thả lỏng xuống, nhưng nghĩ đến câu nói Phong Thánh ném xuống khi rời đi kia, khuôn mặt nhỏ của cô lại đỏ lên, bên tai cũng xấu hổ đến đỏ lên.
“Vương bát đản! Anh cho rằng tôi muốn bị anh xem? Chỉ biết bức bách người, không uy hϊếp tôi có thể chết à?” Lạc Ương Ương tức giận đến khuôn mặt nhỏ phình phình, bốp một tiếng dùng sức đánh vòi hoa sen.
Dòng nước ấm áp tưới xuống, lúc này mới cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái không ít.
Nhưng mà, khi Lạc Ương Ương vừa cúi đầu nhìn thấy dấu hôn trên người chính mình, số lượng nhiều rậm rạp, thẳng xem đến cô trừng lớn tròng mắt.
“Vương bát đản vương bát đản! Phong Thánh chính là tên khốn kiếp! Tôi còn phải đi học, như thế này bảo tôi đi ra ngoài gặp người như thế nào hả?” Khϊếp sợ qua đi, Lạc Ương Ương vừa mắng vừa chạy đến trước gương.