Chương 13: Một người chị đặc biệt

Edit & Dịch: Emily Ton.

Tuy nhiên có chút khó khăn, anh ấy chỉ cho một thời gian nhất định, em không thể làm xong, giờ đang định từ chối anh ấy."

"Công việc 2000 RMB* là gì?"

(RMB: đồng nhân dân tệ của TQ)

Hạ Trí đã rất ngạc nhiên. Mặc dù nó không biết vì sao cô lại tò mò, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, "Đó là phải viết một phần mềm trò chơi mini, trò chơi mini rất đơn giản. Trước kia em cũng từng viết một chút, nhưng phải mất 4 ngày mới có thể làm xong. Hiện tại, anh ấy nói cần phải hoàn thành trong vòng 2 ngày, khẳng định là em không thể làm xong."

"Đưa chị xem......" Hạ Tinh Hà chống đỡ thân thể, Hạ Trí vội vàng buông máy tính xuống và ngăn cô lại, "Chị, chị đừng lộn xộn, chị vẫn đang truyền dịch."

"Chị không sao, làm trò chơi mini gì, đưa chị xem." Hạ Tinh Hà nhắc lại.

Hạ Trí là con trai một, vì thế Hạ Tinh Hà trở thành người chị duy nhất nó có.

Cũng không hiểu vì sao, từ nhỏ nó đều rất nghe lời cô.

Tính cách của Hạ Tinh Hà rất trầm mặc ít nói, cũng không phải là ba đầu sáu tay, nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần cô mở miệng nói chuyện, Hạ Trí sẽ lập tức nghe theo mà không phàn nàn gì.

Hơn nữa nó luôn có cảm giác hoang đường, người chị này của nó, dường như rất đặc biệt. Cụ thể vì sao lại đặc biệt? À, đó là 6 năm qua nó chưa từng nhìn thấy điều này......

"Nó đây." Hạ Trí xoay màn hình máy tính lại để cô có thể nhìn xem, "Nhưng chị, chị xem cái này làm gì?"

Hạ Tinh Hà di chuyển con trỏ xung quanh một lúc, phát hiện đó thật sự là một trò chơi mini đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn.

"Cho chị mượn máy tính dùng một giờ được không?" Cô hỏi Hạ Trí.

Hạ Trí cho rằng bởi vì cô đang nhàm chán, muốn chơi trò chơi trên máy tính.

"Chị, hiện tại chị nên nằm nghỉ, nếu chị cảm thấy nhàm chán thì đi ngủ đi. Hơn nữa chơi điện tử cũng không tốt cho sức khoẻ......"

"Chị sẽ trả lại cho em sau một giờ nữa, em đọc sách đi." Hạ Tinh Hà nói với giọng không được tranh cãi, Hạ Trí ngoan ngoãn tuân theo.

Chị ấy rất hiếm khi yêu cầu nó điều gì, mỗi lần nếu chị ấy đưa ra yêu cầu, nó đều không thể chống lại.

Trên thực tế, nó cảm thấy rất hạnh phúc mỗi khi cố gắng hoàn thành tất cả mọi yêu cầu của chị mình......

Hạ Trí lấy ra một quyển sách giáo khoa về lập trình, lo lắng dặn dò cô, "Chỉ một giờ thôi nhé! Chị đừng chơi lâu quá, nếu không lần sau em sẽ không cho chị mượn."

"..........." Hạ Tinh Hà không để ý đến nó.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mười ngón tay từ từ gõ lên bàn phím với những cảm giác mà cô đã từng quen thuộc.

Nhìn vào những câu lệnh xuất hiện trên màn hình...... suy nghĩ của Hạ Tinh Hà hơi dao động một chút.

Rất nhiều năm trôi qua, cô đã không chạm vào những thứ này.

Cô đã quên đi những kiến thức từng được khắc sâu trong tâm trí cô.

Ngay cả khi cô đã khôi phục lại trí nhớ, khi nhìn vào một đống câu lệnh buồn tẻ này, cô vẫn có một cảm giác xa lạ.

Sau khi gõ xong một dòng câu lệnh, cô vẫn còn có cảm giác không chân thật. Cô không thể không tự hỏi liệu dòng lệnh cô đã gõ có phải là một dòng lệnh vô nghĩa hay không?.

Tuy nhiên, những ngón tay của cô đã phối hợp với trí nhớ trong đại não, rất thuần thục và liên tục hoạt động, biên soạn ra rất nhiều câu lệnh......

Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn khi các câu lệnh hoàn chỉnh hơn bắt đầu xuất hiện trên màn hình.

Cô cũng càng thêm khẳng định năng lực của chính mình.

Cho đến khi, mười ngón tay của cô giống như đang nhảy trên bàn phím, đã tiến vào trạng thái quên mình.

Hạ Trí rất tò mò về những gì cô đang làm.

Nó ngó đầu nhìn qua, khi nhìn thấy trên màn hình máy tính không ngừng xuất hiện các dòng lệnh, nó đã sợ tới mức thiếu chút nữa là rơi ngã xuống sàn nhà!

Sao điều này có thể xảy ra?!

Sao chị có thể lập trình

? Sao chị lại thuần thục như thế? Sao chịlại

lợi hại như vậy?!


Hạ Trí xoa xoa hai mắt, nhìn lại thật kỹ, phát hiện ra quả nhiên cô không hề gõ loạn.

Cô thực sự đang lập trình một trò chơi mini mà vừa rồi nó định từ chối......

Cô không hề dừng lại để suy nghĩ, không cần sách tham khảo, thậm chí không cần kiểm tra lỗi, cứ tiếp tục gõ xuống như vậy, tốc độ nhanh đến nỗi khiến nó hầu như không thể theo kịp.