Hai người ở trong phòng làm việc của Duẫn Hạo chừng một tiếng, sau khi nói rõ mọi chuyện, anh liền để Lập Trì rời đi. Quả thật Lập Trì không biết gì về chuyện của Diệp Liên, có lẽ ngay cả Phương Ngọc cũng chẳng thể ngờ được Diệp Liên đã trở về đâu.
Duẫn Hạo miết ngón tay trên mặt bàn, thống kê lại những sự việc xảy ra từ khi anh nhập viện. Bọn người tấn công anh đã bị cha anh xử lý từ lâu nên không tính, chỉ xét việc của Diệp Liên thì sau khi cô ra ngoài gặp Lập Trì, nữ vệ sĩ đi cùng cô không kịp phản ứng nên để cô bị bắt cóc. Sau đó, cô bị đám buôn người đưa ra đảo bán đấu giá, được Nam Cung Phi Vũ may mắn cứu ra.
Mấy ngày kế tiếp, Duẫn Hạo rốt cuộc tra được thông tin của người đàn ông mà anh đang nhốt trong nhà kho. Không ngờ tới ông ta còn có gia đình, có con gái nhỏ. Anh nghĩ đến cảnh tượng ông ta chạm vào Diệp Liên thì đỏ mắt, đi tìm ông ta.
Anh cũng không giống như Phi Vũ đánh đập ông ta, mà cho người tiêm ma túy vào người ông, gần đây khi lên cơn nghiện, ông ta thường có xu thế cầu xin được chết.
Duẫn Hạo nhìn khuôn mặt gầy guộc đầy râu của ông ta, đột nhiên ném một xấp ảnh xuống đất, nói:
“Nhìn có quen không?”
Người đàn ông cố gắng nâng mí mắt ra, nhìn thấy những tấm ảnh kia thì trợn to mắt, hé miệng run rẩy:
“Mày… Mày muốn gì?”
Duẫn Hạo ngồi xuống, túm lấy tóc ông ta rồi nói:
“Không làm gì, nếu ông vẫn im lặng giấu giếm kẻ đứng phía sau thuê ông, thì tôi đành cho con gái bé nhỏ của ông nếm thử cảm giác bị người khác bắt cóc, xâm hại và bán đấu giá là thế nào.”
Từng câu từng từ của anh như một nhát dao trí mạng ghim vào tim ông ta, ông ta run bần bật và lắc đầu:
“Không không không, tao… tôi xin cậu, cậu đừng động vào họ, gϊếŧ tôi cũng được, nhưng đừng động đến họ!”
Duẫn Hạo là một người lý trí, cho dù có điên đến đâu anh cũng rất khó ra tay hại một đứa bé. Chỉ dọa một chút, ông ta đã sợ đến nỗi quỳ mọp xuống dưới chân anh.
“Tôi sẽ nói, cậu hỏi cái gì tôi cũng nói, nên là xin cậu!”
Ông ta dập đầu ầm ầm xuống sàn nhà, Duẫn Hạo đợi ông ta tóe máu mới lên tiếng:
“Là ai thuê các người?”
“Tôi… Chuyện này, nếu tôi nói ra, gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm…” Người đàn ông khóc, nước mắt hòa vào vết máu trên mặt trông có chút ghê rợn. “Tôi xin cậu…”
“Cầu xin vô ích. Khi đó Diệp Liên có cầu xin ông không? Khi đó ông có tha cho em ấy không?”
Duẫn Hạo tức giận túm tóc ông ta, ánh mắt của anh như thú dữ lên cơn, không có một chút cảm thông nào cho sự khóc lóc thảm hại của ông ta. Anh cười gằn:
“Nhân cách xấu xa thối nát như ông cũng muốn xin tha thứ?”
“C-Chỉ cần cậu đảm bảo gia đình tôi an toàn, tôi sẽ nói ra tất cả!”
“Ông không có tư cách đưa ra điều kiện với tôi.”
Duẫn Hạo đập mạnh đầu của người đàn ông xuống nền nhà, sau đó lại kéo lên, hỏi:
“Nói đi, hoặc là nói ra, hoặc là chờ nhìn con gái và vợ của ông bị biến thành món hàng cho nhiều người khinh nhục.”
Người đàn ông run run cầu xin:
“Chỉ cần cậu bảo đảm an toàn cho họ sau khi tôi nói ra, tôi sẽ nói!”
“Vì gia đình? Cảm động thật.” Duẫn Hạo nói. “Được, tôi đồng ý với ông, không cần lo về sự an toàn của họ. Giờ thì ông có thể nói rồi.”
Người đàn ông thở không ra hơi vì mất máu nhiều, nóng nảy giải thích:
“Tôi… khụ khụ, tôi chưa động đến cô bé đó…”
“Ông nói gì?” Duẫn Hạo giật mình. “Vậy tại sao Diệp Liên lại nghĩ mình bị xâm hại?”
“Đó là một thuốc gây... ảo giác, sau đó tôi có xé rách váy… của cô bé. Có… có sờ lên người cô bé một chút…”
Ông ta nói mà mắt sắp trợn lên, Duẫn Hạo lập tức gọi bác sĩ đến để đề phòng ông ta nói giữa chừng thì tắt thở.
Băng bó sơ cứu qua loa xong, Duẫn Hạo tiếp tục ở trong nhà kho hỏi ông ta:
“Nói tiếp đi.”
“Đó là tất cả, tôi chưa làm gì cô bé ấy cả… Còn người phía sau, là Phương gia.” Người đàn ông tựa lưng vào tường, mệt mỏi nói.
Ông đã bị tra tấn liên tục nhiều tháng liền, tên Phi Vũ kia thật sự khiến ông muốn sụp đổ, ông có mắt không tròng động vào người không nên động nên mới có kết cục như hôm nay.
Sau khi nghe ông ta nói hết, Duẫn Hạo đứng lên, có chút kích động xông ra ngoài. Anh muốn nói cho Diệp Liên biết chuyện này trước, còn Phương gia và Phương Ngọc thì cứ chờ ngã đài là được.
Lúc này, Diệp Liên đang ở trên phòng ngồi đan len. Bởi vì trước kia không kịp đan một cái mũ giữ ấm cho Duẫn Hạo, cô hiện tại muốn làm bù.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm ầm, Diệp Liên rụt rè đi đến và hỏi, sau khi xác nhận là Duẫn Hạo mới mở cửa ra. Vừa có kẽ hở, Duẫn Hạo liền như phát điên xông vào ôm lấy cô.
“Anh sao vậy?” Diệp Liên đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng anh ôm quá chặt, cô không thể thoát được.
Cái ôm của Duẫn Hạo trở nên chặt hơn, giống như muốn khiến cô tan ra thành từng mảnh nhỏ, anh làm cô đau mà bật thốt:
“Anh làm em đau.”
“Anh xin lỗi.” Người nào đó vội thả lỏng tay, sung sướиɠ nói cho cô biết sự thật. Bởi vì anh nói quá nhanh nên Diệp Liên nghe không rõ, cô hỏi lại anh một lần.
Anh nói:
“Em không bị xâm hại, người đàn ông đó chưa từng chạm vào em.”
Nói đến đây, anh đột nhiên nhìn thấy nước mắt chảy dài trên gò má của Diệp Liên, cô sửng sốt hỏi lại:
“Là thật?”
“Anh không lừa em, là thật.”
Duẫn Hạo đột nhiên xông tới, hôn lên môi cô.