Chương 22: Bali

Hoắc Duẫn Hạo nhắm mắt lại muốn ngủ một chút, nhưng vừa làm vậy thì hình ảnh Diệp Liên tựa đầu vào vai của Lập Trì lại hiện lên quấy rối anh. Bên vai cảm giác được có người đang tựa vào, nằng nặng, anh hơi nhíu mày.

Nghiêng đầu sang nhìn bên kia, Lập Trì và Diệp Liên dựa vào nhau ngủ ngon lành, giống như một cặp tình nhân hạnh phúc.

Hoắc Duẫn Hạo đột nhiên thấy mình trẻ con, anh có để Phương Ngọc tựa lên vai hay không cũng vậy, Diệp Liên căn bản không quan tâm. Nghĩ đến đây, anh đưa tay đẩy đầu Phương Ngọc sang một bên.

"Cho tôi tựa đầu một chút thôi cũng không được sao?" Phương Ngọc bị anh xa lánh thì uất ức nhìn anh.

"Không được, tựa vào ghế đi."

Hoắc Duẫn Hạo lạnh lùng nói rồi nghiêng người tựa đầu vào ghế để làm mẫu cho Phương Ngọc xem.

Thấy anh từ chối đυ.ng chạm, Phương Ngọc tức nhưng không nói được, chỉ có thể học theo anh tựa ghế mà ngủ. Từ trước đến giờ Hoắc Duẫn Hạo luôn như vậy, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, thậm chí anh cũng hay cười, nhưng trong lòng là băng lạnh, rất khó để trở nên thân thiết với anh.

Sau một giấc ngủ dài, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Bọn họ đã thuê sẵn taxi để đến đảo Bali, lịch trình đầu tiên của họ sẽ là bãi biển với những làn nước trong xanh xinh đẹp.

Diệp Liên buồn ngủ không chịu nổi, lên taxi vẫn gật gù mãi cho đến khi đến khách sạn trên đảo Bali. Lập Trì thấy cô mệt nên định kéo vali giúp cô, nào ngờ Hoắc Duẫn Hạo đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, sau đó ngang nhiên kéo vali cho Diệp Liên.

"Có mệt lắm không?" Hoắc Duẫn Hạo hỏi Diệp Liên.

"Em vẫn ổn." Cô vừa ngáp vừa đáp.

Hoắc Duẫn Hạo thấy cô chưa tỉnh hẳn thì đẩy vali to của mình tới trước mặt cô rồi nói:

"Nếu mệt thì ngồi lên đây, anh kéo em."

"Hả? Không cần đâu, em vẫn còn sức đi bộ thêm một đoạn ngắn."

Cổng khách sạn đã trong tầm mắt rồi, hơn nữa ở đây còn có biết bao nhiêu người, sao cô dám ngồi trên vali cho anh kéo được?

Lập Trì và Phương Ngọc đột nhiên biến thành hai kẻ dư thừa, họ nhìn nhau một cách mất tự nhiên rồi tự kéo vali, mang ba lô đi tới trước.

Ngày đầu tiên không có hoạt động gì đặc biệt cho đến tối, cho nên họ tự do hoạt động bên bãi biển, muốn đi đâu thì đi, miễn là trước sáu giờ chiều quay lại và phải đi theo nhóm, phải có giáo viên canh chừng.

Diệp Liên hào hứng muốn chết, về khách sạn xong liền nói:

"Chúng ta đi tắm biển thôi."

Nhìn cô hào hứng như thế, Hoắ Duẫn Hạo cũng vui theo, khóe môi cong lên.

Nhóm họ được xếp chung phòng, hai cái giường to cho bốn người, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc. Phương Ngọc nhíu mày thì thầm:

"Chẳng lẽ buổi tối mình phải ngủ với Diệp Liên?"

Ngoài cô ra, còn có một người nữa cực kỳ không thích ngủ cùng người khác, đó là Hoắc Duẫn Hạo.

Ở đây chỉ có mỗi Diệp Liên là không nghĩ ngợi gì nhiều và một lòng muốn đi biển. Mọi người còn chưa chuẩn bị xong cô đã líu ríu nói chuyện với Lập Trì lát nữa phải chụp ảnh cho cô.

Khách sạn ở gần biển nên bọn họ có thể thay quần áo rồi đi trực tiếp ra đó, Diệp Liên mang theo một bộ bikini tay dài, quần chỉ che đủ phần mông đi ra. Phương Ngọc thì mặc bikini hai mảnh màu đen quyến rũ, khi thấy ngực Diệp Liên to hơn ngực mình nhiều, Phương Ngọc không kìm được mà cắn răng:

"Cô đi độn ngực đấy à?"

Diệp Liên cười xấu hổ:

"Không có đâu."

Cô cầm lấy khăn tắm che vai và ngực lại để tránh bị soi mói, đã cố tình mặc áo tắm tay dài, cổ tròn kín đáo rồi mà vẫn… Biết thế cô mặc áo thun còn tốt hơn.

Hai chàng trai chẳng mấy chốc cũng thay đồ xong, họ đều mặc độc một cái quần đùi và cởi trần, cơ bụng loáng thoáng hiện qua khăn tắm. Diệp Liên nhìn cơ bụng hơi nhô lên của Hoắc Duẫn Hạo, mắt không chớp lấy một lần. Cô không ngờ anh trai mình có thân hình tốt đến thế đó.

Bốn người nhìn nhau một cái, Hoắc Duẫn Hạo chỉ thấy máu nóng chảy khắp người, anh nghiêng đầu đi chỗ khác không nhìn Diệp Liên nữa mới thấy tim đập chậm lại một chút.

Bên bãi biển có nắng và cát vàng, hai cặp đôi trai xinh gái đẹp xuất hiện thu hút không ít sự chú ý. Diệp Liên đứng giữa Hoắc Duẫn Hạo và Lập Trì, được bọn họ che chắn cẩn thận vô cùng. Khi cô đang định bỏ khăn tắm ở bên ghế ngồi và xuống tắm thì nghe được ai đó nói:

"Nhìn hai bé kia dễ thương quá."

Cái tên nói câu này vừa dứt lời liền bị Hoắc Duẫn và Lập Trì trừng mắt nhìn, sợ đến nỗi chạy đi xa xa không dám quay đầu lại.

Diệp Liên nhìn quanh mà chẳng thấy có tên con trai nào, tất cả đều bị hai tên khí thế ngút trời kia dọa chạy hết.

"Các cậu đi tắm biển hay đi đánh nhau đấy?" Phương Ngọc cũng không chịu nổi mà hỏi.

"Tắm biển." Hai người kia đồng thanh đáp.

Diệp Liên buồn cười:

"Hai người hợp nhau ghê."

"Hợp chỗ nào?" Lại đồng thanh.

Hoắc Duẫn Hạo cáu, không muốn nói chuyện nữa. Lập Trì cũng thấy mở miệng ra là khó chịu nên im bặt.

"Hai người không ra thì tôi và Diệp Liên đi trước đây." Phương Ngọc sắp không cưỡng lại được mặt biển trong xanh.

Hai cô gái cùng chạy ra biển, bỏ lại hai tên con trai đứng bên bờ. Hoắc Duẫn Hạo nhìn về phía Diệp Liên, trong mắt là sự yêu thương và cưng chiều. Anh hỏi Lập Trì:

"Cậu thích Diệp Liên đúng không?"

"Không."

"Thật à?"

"..." Lần này Lập Trì không đáp mà chỉ nhìn chăm chú vào hình bóng ở xa.

Hoắc Duẫn Hạo biết thừa tên này có ý với em gái mình, nhưng anh lại không tìm được cách xử lý hắn ta. Đây là vật cản lớn nhất ở thời điểm hiện tại, anh phải làm sao thì Diệp Liên mới nhận ra anh không phải là anh trai của con bé?