Đường Du Du nhanh chóng đi theo cô ta, bước ra khỏi cửa, cả hai đứng trong một khoảng đất trống nhỏ cạnh đó.
"Đường Du Du, mày thật đúng là biết chọn thời điểm, mày cố tình đến làm cho tao xấu hổ khó chịu hả, mày không biết hôm nay là sinh nhật của tao sao? Mày nhìn thử xem có biết bao nhiêu người có máu mặt, mày ăn mặc giống như tên ăn mày trở lại, là muốn để mọi người biết, tao có một đứa em gái không biết thể diện như mày sao?” Đường Tuyết Nhu thấy xung quanh không có người, chửi Đường Du Du một trận.
Chửi cô là ăn mày, chửi cô không biết thể diện, rất là khó nghe.
Đường Du Du đối với lời mắng chửi của cô ta, không thèm đáp lại, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không chút nhiệt độ: "Nếu cô cho rằng tôi làm mất mặt cô, thì hãy nhanh chóng trả lại đồ đạc của mẹ cho tôi, tôi một giây cũng không đợi thêm. "
"Đã nhiều năm rồi, ai biết được cái đống đồ nát kia vẫn còn ở đó hay không, bây giờ mày bắt tao tìm cho mày, tao không rảnh, mày không thấy tao có nhiều khách cần phải chiêu đãi sao? ” Đường Tuyết Nhu khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt mất kiên nhẫn, căn bản cũng không muốn giúp Đường Du Du tìm những thứ cũ kỹ kia.
“Nếu như không lấy được đồ, tôi sẽ không rời đi.” Đường Du Du trong nháy mắt tức giận, lúc đầu cô bị đuổi ra nước ngoài, không kịp lấy những thứ đó, hôm nay, cô trở về nước, cho dù như thế nào cũng phải lấy đồ của mẹ cô để lại.
"Ha, mày nói vậy là đang muốn uy hϊếp tao sao? Đường Du Du, hiện tại không giống như ngày xưa nữa rồi, mở mắt chó của mày mà ra nhìn cho rõ, bây giờ thân phận của tao là gì, với thân phận đê tiện như mày, ngay cả tư cách xách giày cho tao cũng không có, còn dám ở đây la lối om sòm với tao, có tin tao kêu bảo vệ ném mày ra ngoài như ném rác không hả ? " Lý do Đường Tuyết Nhu không thích Đường Du Du có rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ có một điều khiến cô ta hận cô tận xương tận tủy, đó chính là chuyện đã xảy ra trong khách sạn vào năm năm trước.
Lúc đầu cô ta lẻn vào phòng mà cô bị một người đàn ông làm nhục để chụp hình, cô ta muốn báo tin mừng cho mẹ, nhưng không ngờ, cô ta lại đợi được một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông kia không nói hai lời, sau khi kiểm tra chiếc áo khoác và cái đồng hồ đeo tay, anh ta đưa cho cô ta một tấm danh thϊếp.
Sau đó, cô ta biết được một bí mật, người đàn ông mà Đường Du Du ngủ trong khách sạn đêm đó hóa ra đại thiếu gia của nhà họ Quý, Quý Kiêu Hàn.
Giờ phút này, Đường Tuyết Nhu sợ Đường Du Du trở về nước, chính là sợ sự việc năm đó sẽ bị bại lộ.
Đường Du Du không ngờ mấy năm không thấy, Đường Tuyết Nhu càng ngày càng kiêu căng phách lối khiến người ta thấy ghét.
“Tôi không quan tâm thân phận của cô là gì, tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Du Du tràn đầy tức giận, những thứ đó vốn dĩ thuộc về mẹ cô, là di vật mẹ để lại cho cô, là báu vật vô giá, vô cùng trân quý, cô tuyệt đối không thể mất đi.
Đường Tuyết Nhu đang định hung hăng chế giễu cô mấy câu, ánh mắt chợt lóe lên, nhìn thấy chiếc siêu xe đậu ngoài cửa, tâm trạng cô ta kinh ngạc
Sau đó, ánh mắt cô ta liền toát lên vẻ vui sướиɠ.
Quý Kiêu Hàn lại đích thân đến đây.
Thật quá bất ngờ, cũng thật là quá hạnh phúc.
Ánh mắt Đường Tuyết Nhu nhanh chóng liếc qua Đường Du Du đang tràn đầy lửa giận nhìn mình, cô ta đột nhiên nghiêng người về phía trước, cười lạnh với Đường Du Du, nói: "Tao biết những đồ xui xẻo đó ở đâu, nhưng tao không muốn trả lại cho mày, nếu mày không đến thì tốt rồi, nhưng bây giờ mày đến, tao nghĩ ngay đến việc ngu ngốc mà mày đã làm hồi năm đó, đôi chân của em trai tao đến giờ vẫn chưa lành hoàn toàn, Đường Du Du, mày có biết không? Tao hận không thể bóp chết mày, muốn lấy đồ ở trong nhà tao sao, hừ, không có cửa đâu, ngày mai tao sẽ lấy một cây đuốc để đốt hết toàn bộ đồ của người chết kia... "