Nhìn thấy người đến là cô ta, người đàn ông cũng không dời tầm mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, cất giọng lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì không?”
Đường Tuyết Nhu di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng bước đến trước bàn làm việc, trên gương mặt tinh xảo bày ra một nụ cười ngọt ngào, giọng điệu có hơi giận dỗi nũng nịu nói: “Quý tổng, hôm nay là sinh nhật của em, tối nay em có thể mời anh đến nhà chơi một chút được không?”
“Xin lỗi, hôm nay lịch trình của tôi đã kín, không có thời gian để đi.”Ánh mắt Quý Kiêu Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, lời mời gọi nồng nhiệt của người phụ nữ này cũng không khơi dậy được sự hứng thú của anh.
Sở dĩ anh để người phụ nữ này bước vào lãnh địa của mình, chỉ vì năm năm trước cơ thể của cô ta đã cứu mạng anh.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là người phụ nữ này có thể tùy ý suồng sã trước mặt anh.
Bốn năm liên tục, anh đều từ chối, ánh mắt Đường Tuyết Nhu lập tức có chút mất mát.
Cô ta gắng gượng nặn ra một giọt nước mắt, khiến cho đôi mắt quyến rũ đa tình của mình trở nên ngấn nước long lanh, xúc động lòng người.
“Được rồi, em hiểu rồi!” Đường Tuyết Nhu bị đả kích, người đàn ông trước mặt này đưa cô ta lên ngồi trên ghế nữ vương, nhưng anh chưa bao giờ muốn làm đế vương của cô ta.
Đây là điều mà Đường Tuyết Nhu vẫn luôn bất lực, những người đàn ông khác đều lao vào cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác người đàn ông này giống như đế vương cấm dục cao quý đối xử với cô ta chẳng khác gì không khí.
“Còn chuyện gì nữa không?” Người đàn ông hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt âm trầm.
Cả người Đường Tuyết Nhu giống như bị một luồng điện đánh nhẹ qua, kể cả linh hồn cô ta đều bị hút vào bởi đôi mắt u ám và đáng sợ đó.
Từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông này đều góc cạnh gợi cảm, giống như mỗi một bộ phận đều được đích thân thượng đế chạm khắc nên, mỗi một đường nét đều tinh tế, hoàn hảo đến mê hoặc lòng người.
Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mấp máy, giọng nói bình tĩnh, lạnh lẽo, trong nháy mắt khiến cho Đường Tuyết Nhu giống như bị dội một gáo nước lạnh cho tỉnh táo lại.
“Không sao đâu, không quấy rầy anh làm việc nữa, em đi đây!” Đường Tuyết Nhu chật vật, nước mắt lưng tròng vì xấu hổ, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Khi màn đêm buông xuống, Đường Du Du đã thu xếp xong cho hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi, giao chúng lại cho dì cả chăm sóc, cô thấy vô cùng yên tâm.
Hai đứa bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì cậu con trai ra đời trước nửa tiếng, nên cậu bé rất có phong thái ra dáng làm anh, tuổi còn nhỏ đã bình tĩnh, thông minh cơ trí, không cần cô chỉ dạy, cậu cũng có thể chăm sóc tốt cho em gái.
Đường Du Du cảm thấy rằng quyết định đúng đắn nhất mà cô đã thực hiện trong cuộc đời đó là sinh ra hai cục cưng đáng yêu này.
Có bọn nhỏ, cô liền có dũng khí để phấn đấu, chống lại với cả thế giới.
"Tiểu Duệ, chăm sóc cho em gái thật tốt, phải nghe lời của bà dì, mẹ có việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến." Đường Du Du ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nhỏ của con trai, dịu dàng dặn dò qua một lần, sau đó lại thơm lên mặt con trai một cái, rồi cũng thơm trên trán con gái một cái.
Dì cả Trình Uyển Liên nhìn Đường với vẻ mặt buồn rầu, ân cần nói: “Lấy đồ xong thì nhanh chóng trở về, đã biết chưa?”
Đường Du Du nhìn vẻ mặt quan tâm của dì, gật đầu nói: “Con biết rồi!”
“Mami ơi, mẹ ở bên ngoài nhớ phải cẩn thận một chút. ”Tiểu Duệ đuổi theo mấy bước, giọng nói non nớt, nghe xong khiến người ta rất yên tâm.
Đường Du Du lại sờ đầu nhỏ của con trai, cười ừ một tiếng, sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.
Cô siết chặt túi đeo lưng của mình, dì cả lo lắng cô sẽ xảy ra xung đột với đám người nhà kia, nhưng chính bản thân cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô không còn là con người bốc đồng như năm năm trước, lần này cô trở về, chỉ muốn lấy lại đồ của mẹ, chỉ cần bọn họ giao đồ cho cô là cô sẽ ngay lập tức rời đi.
Khi Đường Du Du đi tới nhà họ Đường,phát hiện thấy trước cửa biệt thự xa hoa của nhà họ Đường rất đông người rồng rắn xếp thành hàng dài, hai bên đường đi vào đều chật cứng phóng viên và cả đám người vây xem náo nhiệt.