Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 7: Người phụ nữ năm đó là ai?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu thì ngày hôm sau bọn họ sẽ lên du thuyền dạo chơi trên biển, nhưng bỗng dưng chín giờ tối nay Ninh Nhất Phàm bỗng dưng có chuyện gấp cần phải giải quyết nên dẫn theo mọi người trở lại biệt thự.

Trong quán bar huyên náo, tiếng âm nhạc xập xình vang lên không ngừng, cho dù có cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy rõ.

Trong phòng bao VIP.

Ngón tay thon dài của Ninh Nhất Phàm xoay qua xoay lại chén rượu, chất lỏng màu đỏ ở bên trong cũng khẽ chuyển động theo động tác của anh.

"Đưa người tới."

Đang nói của bỗng bị đẩy ra, một người phụ nữ bị đẩy vào.

Anh vừa nói dứt lời thì cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ bị đẩy vào.

Những đường nét trên khuôn mặt thanh tú và khí chất tươi tắn không phù hợp với hoàn cảnh. này, nhưng những ai đến đây đều biết rằng đó chỉ là ngụy trang của cô ta mà thôi.

"Nhắc lại những gì cậu vừa nói" Hàn Tự Nam nhìn theo hướng của Ninh Nhất Phàm.

Nhấc ly rượu lên, Ninh Nhất Phàm uống cạn một hơi: "Nếu như dám nói láo nửa chữ, thì cứ cẩn thận cái lưỡi của cậu." Lời nói của anh nhẹ như gió, nhưng tất cả mọi người có mặt đều biết Ninh Nhất Phàm nói được làm được. Loại chuyện này, trong mắt anh chỉ có muốn hay không muốn, chưa từng có dám hay không dám.

Người phụ nữ khuyu gối và quỳ trên mặt đất: "Năm đó là họ đã cưỡng ép tôi. Họ, họ, họ yêu cầu tối hạ thuốc anh, sau đó... lên... lên giường với anh."

“Là ai chủ mưu?”

"Anh... ba của anh." Người phụ nữ khẽ run lên, nhưng cũng không dám che giấu một chút gì, hận chính mình uống quá nhiều, miệng nói lời không tốt.

Sau đó thì sao? Người phụ nữ kia là ai?”

"Tôi không biết, tôi thật sự không biết, vốn dĩ tôi muốn bản thân mang... mang thai, nhưng anh và ba anh đều không thích tôi, nên đã cho tôi rất nhiều tiền để tôi ra nước ngoài, tôi... tôi tiêu hết tiền rồi nên gần đây mới lén lút trở lại thành phố C.”

"Đưa cô ta đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô ta nữa" Ninh Nhất Phàm có chút khó chịu ngắt lời cô ta.

"Ninh Nhất Phàm, anh tha cho tôi lần này đi, tôi hứa, tôi sẽ không nói gì hết" Ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ nhẹ nhàng kéo quần anh, hai mắt đẫm lệ, bộ dạng đáng thương cầu xin Ninh Nhất Phàm.

Đáng tiếc...

“Lôi ra ngoài” Anh khẽ gằn giọng, trong lòng thế mà có sự nhẹ nhõm không thể giải thích được. Đương nhiên, mẹ của con anh không thể là loại người này.

Liễu Tự ngồi bên cạnh anh nghịch những ly rượu cạn trên quầy bar, một lúc sau mới vỗ nhẹ vào lưng anh: "Ba của cậu thật sự không nên gài bẫy cậu như vậy, dù sao thì cũng là mẹ ruột của Ninh Thiên Vũ, không thể tìm bừa một người được, hơn nữa, nhìn con trai của cậu thế kia, mẹ của thằng bé chắc chắn không phải là một người xấu xí"

Ninh Nhất Phàm im lặng không có phản ứng gì, anh thật sự không hiểu năm đó ba mình là như vậy là có mục đích gì, anh vẫn còn trẻ mà, có con chỉ là vấn đề thời gian, tại sao phải dùng phương thức đó để anh có con?

"Mà tôi nói này, người xui xẻo nhất chính là Cao Nhã Uyên, tự dưng không đâu cô ấy lại phải làm mẹ kế, vậy nên về sau cậu phải đối xử tốt với người ta một chút." Ninh Nhất Phàm trừng mắt nhìn anh ta một cái.

Nghĩ đến Cao Nhã Uyên, anh cầm bình rượu lên uống hết, anh quả thực đã nợ có rất nhiều, từ nhỏ tới tận bây giờ.

Cởi cúc áo trên cổ tay, kéo nó lên rồi cầm lấy áo khoác, nhìn Liễu Tự, anh nói: "Vậy nên tiệc đính hôn vào đầu tháng tới, cậu đi thì mừng nhiều tiền một chút”.

Liễu Tự trợn mắt nhìn Ninh Nhất Phàm đang bước tới cửa, người đính hôn cũng không phải anh ta, anh ta cũng không làm gì có lỗi với người kia, con người này lại nói vậy là có ý gì?

Lúc Ninh Nhất Phàm về nhà, nhìn thấy đèn trong phòng Ninh Thiên Vũ bật sáng, nhìn thời gian trên đồng hồ, đã gần một giờ sáng rồi, bình thường thằng bé đã ngủ được một giấc, anh nghĩ nghĩ một chút, sau đó đẩy cửa đi vào, vừa bước vào liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang nằm trên giường.

Giấc ngủ của Thẩm Ngọc Lam rất nông, nhất là kể từ khi mẹ cô bị bệnh, cô nghe thấy tiếng mở cửa thì tỉnh dậy, nhưng cơn buồn ngủ ập tới nên cô không thể tỉnh táo ngay được, lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức ngồi dậy.

Ninh Nhất Phàm đứng bên giường, sắc mặt trầm xuống, nhìn cô chằm chằm.

"Tôi và thằng bé tán gẫu với nhau một hồi, sau đó tôi hơi buồn ngủ, không biết đã thϊếp đi từ lúc nào, anh... Cậu chủ đã trở về rồi?”.

Nói xong, cô cẩn thận kéo chăn đắp cho Thiên Vũ, sau đó gật đầu với Ninh Nhất Phàm: "Câu chủ, tôi về phòng trước!"

Lúc cô vượt qua người anh, một mùi hương nhàn nhạt thoáng qua khoang mũi, Ninh Nhất Phàm nuốt nước miếng, miệng lưỡi đột nhiên cảm thấy khô khốc.

"Khoan đã!" Anh gọi Thẩm Ngọc Lam lại.

Người Thẩm Ngọc Lam cứng đờ, cô xoay người, cung kính nói: "Cậu chủ còn gì muốn căn dặn sao?"

Đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô, Ninh Nhất Phàm sững sờ trong giây lát.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, những đường nét tầm thường của cô như mang một tấm kính lọc, đặc biệt là đôi mắt phía sau cặp kính gọng đen, có ánh sáng lóe lên.

Khiến người ta không nhịn được muốn tháo kính của cô ra, xem đôi mắt mơ màng được che giấu ấy rốt của sáng ngời đến như thể từng nào.

Ninh Nhất Phàm giơ tay lên, dường như đã ý thức được bản thân đang làm gì, anh bỗng thấy hoảng hốt, siết chặt tay anh nói: "Đi nấu cho tôi một tô mì!"

Nhất định là vừa rồi anh đã uống quá nhiều rượu nên mới sinh ra những suy nghĩ quái dị đến vậy.

Cô tới để chăm sóc Ninh Thiên Vũ, trước đây cũng đã nói rõ ràng, cô chỉ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Ninh Thiên Vũ mà thôi...

"Vâng, cậu chủ!"

Ở nhà họ Ninh một thời gian cô mới biết Ninh Nhất Phàm có khẩu vị nhạt, anh thích những món thanh đạm, nghĩ đến mùi rượu trên người anh, cô liền nấu một bát mì hải sản.

Sau khi mì được nấu chín và bưng ra bàn, Ninh Nhất Phàm mới đi xuống lầu, anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đen, dáng người anh cao lớn nhưng không vạm vỡ mà lại mảnh khảnh, cô liếc mắt nhìn thoáng qua, đường viền cổ áo hơi mở, lộ ra làn da màu lúa mì khỏe mạnh, quả thực anh đã được ông trời ưu ái ban tặng cho một vóc người vô cùng hoàn hảo.

Thấy anh ngẩng đầu, Thẩm Ngọc Lam nhanh chóng thu hồi ánh mắt, khi định cởi dây tạp dề sau gáy, cô vô tình chạm vào búi tóc phía sau, mái tóc dài của cô không có dây chun quấn lấy thì nhanh chóng xõa ra. Ánh đèn phòng bếp ấm áp đang chiếu vào một bên khuôn mặt của cô, vừa nhìn qua liền thấy vô cùng dịu dàng xinh đẹp...

Cô khẽ “a” lên một tiếng, muốn nhận lúc Ninh Nhất Phàm không chú ý mà chạy đi, nhưng rõ ràng là ánh mắt của vị thiếu gia kia đã nói với cô rằng, quá muộn rồi...
« Chương TrướcChương Tiếp »