Chương 930



Chương 924

Nhóm đông nghiệp lập tức luông cuồng, đông loạt nhìn về phía Diệp Như Hà, có người còn duỗi tay túm lầy Diệp Như Hệ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi đi thôi? Khả năng Lữ Nhu thật sự không có ở nơi này.”

Nêu là chuyện khác thì thôi đi, nhưng chuyện này có liên quan tới mạng người, Diệp Như Hề không có cách nào mặc kệ, đặc biệt là nhiệm vụ công tác trong lần này là cô có trách nhiệm dẫn đội tham gia.

Cô đã mang người tới đây như thế nào thì sẽ dẫn người trở về như thế ấy.

Huống chỉ, nếu chuyện này thật sự do chú Đồng làm, như vậy rất có khả năng Lữ Nhu l bị cô làm liên lụy.

“Bạn của tôi còn ở phía dưới chờ tôi, nêu quá thời gian hẹn trước mà tôi còn chưa đi xuống, anh ấy sẽ báo cảnh sát, hơn nữa, dọc theo đường ởi tôi đều lưu lại ảnh chụp và video, vụ Việc các người ngụy trang giả danh lừa bịp, lịch sử quá dày thì xử lý cũng không tốt đâu.”

“Tiểu thư, cô rất can đảm.”

Giọng gã mập trở nên âm trầm, cặp mắt như hai hạt đậu xanh xuất hiện vẻ hung dữ.

Diệp Như Hệ không kiêu ngạo không siễm nịnh, sắc mặt trấn định, bởi vì không còn lớp, phần nền tối màu ngăn cách, không cô tình làm xâu đi, khí chất cao quý được bồi dưỡ’ ng hoàn toàn lộ ra.



Gã mập thật sự khá kinh sợ, trong lòng sinh ra nghi ngờ, người phụ nữ này chẳng lẽ thật sự có chút tài năng?

Cảnh giác một khi đã nảy sinh, gã mập còn nghiêm túc nhìn vào hai mắt Diệp Như Hề, cảm thấy càng thêm xinh đẹp, trong lòng cũng ngứa ngáy.

“Cô nhất định phải mang cô ta đi?”

Những lời này, đồng nghĩa với việc thừa nhận người đang trong tay bọn họ.

Diệp Như Hề nghiêm túc nói: ‘Đúng vậy, tôi muôn mang cô ta đi.”

Gã mập nhìn thoáng qua người đàn ông kia, người kia lập tức hiệu ý lui ra, không bao lâu, đã cùng một người đàn ông khác lôi Lữ Nhu vào trong.

Giờ phút này quần áo Lữ Nhu xộc xệch, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, hai mắt sưng húp, quảng thâm rõ ràng, tóc tai cũng lộn xộn, cả người nhìn qua vô cùng chật vật, trong miệng còn bị nhét giẻ chặt cứng, lúc thấy bọn họ thì hai mắt sáng lên, liều: mạng muôn xông tói.

“Ưm, ưm ưm ưml”

Hai gã đàn ông thô bạo giữ chặt cô ta, căn bản không nhào qua nổi.

Diệp Như Hề nhíu mày, nói: “Các người làm gì thế?”

Gã mập hút một hơi thuốc, nói: “Chúng tôi cũng chẳng làm gì, ả đàn bà này tối hôm qua đột nhiên chạy – đến chỗ chúng tội, còn đập vỡ đồ cô của tôi, nhưng bôi thường. không nỗi, tôi đành phải giữ cô ta lại.”



Lữ Nhu nghe thấy giọng Diệp Như Hề lập tức nhận ra cô chính là Tô Tây.

Lữ Nhu dừng giấy dụa, vẻ mặt khó tin nhìn chăm chăm người trước mặt Sao có thể như vậy được?!

Đứa xấu xí kia sao có thể trở nên xinh đẹp đên thê?!

Không! Chuyện này không có khả năng! Tô Tây không có khả năng xinh đẹp như thê!!!

Lòng Lữ Nhu tràn đầy ghen ghét và oán hận, thậm chí hận không thê cào rách khuôn mặt xinh đẹp tới mê người kia.

Một chút kiêu ngạo còn sót lại của cô ta đã hoàn toàn biến mất khi đối diện với gương mặt xinh đẹp kia.

Diệp Như Hề chỉ chú ý đến ý tứ trong lòi nói của gã mập : “Vì sao cô ta lại muôn chạy tới nơi này?”

“Ò, vãn đề này tôi cũng muốn biết.

Vừa hay hỏi một chút đi, để cô ta nói chuyện.”

Có người lôi giẻ trong miệng Lữ Nhu ra, liền nghe thấy cô ta hô to: “Cứu cứu tôi! Tô Tây đồ tiện nhân kia! Đều là mày sail Vì sao lại không nói! Vì sao lại không nói với taol Tiện nhân!”