Chương 922



Chương 916

Quả nhiên, trang giấy nhỏ cô kẹp ở cửa phòng không thây đâu nữa.

Có người đã mở cửa và đi vào phòng cô.

Cô cúi đầu, mắt nhìn thẳng rồi đi về phía cửa thang máy, vừa đi vừa lướt qua một bà dì lao công.

Cô lại chú ý tới trên chân dì lao công lại xỏ một đôi giày da leo núi.

Loại giày này tuyệt đối không thê để người tạp vụ dọn dẹp ở khách sạn mang, chỉ vì nó sẽ cọ sát để và để lại dấu vết trên sàn nhà, nhân viên không được phép đi loại này.

Diệp Như Hề ngồi vào thang máy, ÚC tiếp rời khỏi khách sạn, ánh mắt rét run.

Cô không nghĩ tới chuyện này còn chưa xong, chuyện khác lại tới, kẻ trong bóng đêm kia căn bản không muôn buông tha cho cô.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Diệp Nhự Hề không tiếp tục thuê khách sạn, đối phương nêu biết cô ở khách sạn nào, vậy thì có đồi một khách sạn khác cũng có thê căn cứ vào thông tin đăng ký mà tra được chỗ ở của cô.

Cô suy nghĩ một hồi, trực tiếp tìm một tiệm net gần nhát, thuê một phòng đơn suốt đêm, dự định chờ ngày hôm sau mới rời đi.



Cô rất ít khi lên mạng, lúc này thuê phòng xong cũng không biết làm gì, liên tùy ý mở một bộ phim, ngắn người xem.

Không bao lâu, di động vang lên.

Cô nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, tim đập lốỡ một nhịp, mím miệng, vân có chút cự tuyệt.

Nhưng di động vẫn có chấp vang lên vài lân.

Cuối cùng cô cảm thấy bắt đắc dĩ, vẫn phải bắt máy.

Giọng người đàn ông đầu dây bên kia phát lạnh.

“Cô ở nơi nào.”

“Muộn thế này rồi, còn có chuyện gì sao?”

“Tôi ở thành phố Z.”

Diệp Như Hề vội đứng vụt lên, đôi mắt trừng lớn, “Anh nói cái gì?”



“Những người đó đã đuôi tới nơi này, nói cho tôi địa chỉ.”

Trong lòng cô căng thẳng, cắn răng nói: “[ôi không có việc gì, tôi đã phát hiện ra, cũng trốn ở một nơi rất an toàn, ngày hôm sau tôi sẽ trực tiếp rời đì.”

Bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh.

“Một nơi rất an toàn? Cô đang ở nơi nào?”

Vừa đúng lúc này, bên ngoài phòng bap truyền đến một tiếng hô to, “Tuyệt vời! Lân phản công này đánh thật tôU Tung đại chiêu! Chúng ta toàn thắng !”

Diệp Như Hề muốn che di động lại cũng không còn kịp, tiếng lớn “iu thế thì đầu dây bên kia chắc chắn đã nghe được.

Quả nhiên, Tạ Trì Thành thập giọng cười một tiếng, giọng điệu có chút ngả ngón, nói: “Đây là noi rất an toàn mà cô nói? Một …… Tiệm net?”

Da mặt Diệp Như: Hề nóng lên, ảo não nói: “Anh bận tâm tới chuyện của tôi nhiều như vậy làm gì?”

“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai, địa chỉ.”

“Tạ Trì Thành!”

“Không nói? Tôi sẽ cho người tìm từng tiệm một, nêu cô muôn sự việc nháo lớn hơn.”