Chương 9

Cả người Diệp Như Hề ngã sõng xoài trên mặt đất, chật vật không thôi, mà mắt cá chân còn bị trẹo rất mạnh, cơn đau nhức đánh úp lại, đầu cô đau đến mức trống rỗng.

Tập tài liệu trong tay rơi lả tả như người tiên nữ rải hoa.

Không biết là ai bật cười trước, tiếng cười chậm rãi lan rộng, trên mặt mỗi người đều ý cười đầy châm chọc.

Diệp Như Hề lồm cồm bò dậy, nhưng bởi vì mắt ca chân đau đớn, cô bị đau không gượng dậy nổi, một lần nữa lại ngã quỵ xuống.

Không ai đỡ cô, tất cả đều làm như đang xem một trò hề.

Diệp Như Hề cố gắng đè nén lửa giận đang trào dâng trong lòng, cô không phải là người có tính khí tốt gì, nhưng 5 năm lao ngục đã mài dũa tính cách của cô.

Cô còn phải nuôi Nhạc Nhạc, còn muốn kiếm tiền, cô cần phải nhịn xuống, Diệp Như Hề tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác, nhưng tức giận cùng tủy thân khiến vành mắt cô đỏ hồng.

Cô gắng gượng đứng lên, nhưng cơn đau ở mắt cá chân lại khiến cô ngã uỵch một lần nữa, cả người đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Tiếng bàn tán xung quanh bắt đầu rộn rã.

“Chả trách tôi luôn cảm thấy cô ta thật quái gở, thì ra là đã từng ngồi tù, mới vừa được thả ra không bao lâu.”

“Loại tội phạm này sao có thể đặt chân vào công ty vậy. Khiến tôi sợ hãi muốn chết! Cô ta đã gϊếŧ người luôn sao?”

“Một người phụ nữ gây tai nạn chết người rồi bỏ trốn, sau đó còn ngồi tù, vậy mà còn dám mơ tưởng đến tổng giám đốc, quả thực khiến người ta cười chết mất!”

“Nghe nói cô ta còn chưa học xong nổi đại học, còn không biết xấu hổ ở lại Long Đằng, nói không chừng còn dùng thủ đoạn gì đó để chen chân vào đây đấy.”

“……”

Diệp Như Hề thấy cả người rét run, lập tức ngơ ngác.

Cô rõ ràng không hề nói chuyện với bất luận kẻ nào, vì sao lại truyền ra thông tin?!



Sắc mặt Diệp Như Hề trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu, lướt qua ánh mắt chế nhạo của đám người kia tìm được một khuôn mặt quen thuộc, Dương Lanh Canh!

Là người đã làm chứng chống lại cô khi cô bị giam trong tù!

Cũng là từng người bạn thân nhất của cô!

Có lẽ là do ánh mắt Diệp Như Hề quá mức hung ác, Dương Lanh Canh lui về phía sau một chút, vẻ mặt vô tội nói: “Như Hề, tôi cũng không biết cô đang ở công ty, hôm nay lúc mọi người hỏi qua, tôi không cẩn thận nói lỡ miệng, ngại quá……”

Xong rồi

Bọn họ ai cũng biết cô đã từng ngồi tù, không người nào muốn làm việc cùng với một người vừa ra tù cả, giống như những lần trước, cô bị sa thải biết bao nhiêu lần.

Lý do đều giống nhau

Diệp Như Hề mạnh mẽ cố nén nước mắt, cô không thể khóc, ít nhất cũng không thể khóc trước mặt những người này, cô cúi đầu, không hề giải thích.

Còn có thể giải thích cái gì?

Không có người sẽ tin, hành vi phạm tội của cô, sớm đã được định tội từ 6 năm trước, ván đã đóng thuyền, không có cách nào giải thích.

Nhưng mà, cô vô tội!

Lúc này, tiếng bước chân đột nhiên vang lên, có người đã đi tới, tiếng cười chung quanh biến mất ngay lập tức.

Diệp Như Hề thấy một đôi giày da màu đen dừng ở trước mặt mình.

“Đứng Lên. Nói đi”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu.



Diệp Như Hề chậm rãi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt căng thẳng của Tạ Trì Thành.

Cô sửng sốt một chút, không có bất kỳ động tác nào tiếp theo.

Tạ Trì Thành nhíu nhíu mày, lại lặp lại một lần nữa.

Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, theo bản năng muốn bò dậy, nhưng chạm tới vết thương ở mắt cá chân lại khiến cô suýt chút nữa ngã sấp xuống sàn một lần nữa.

Trước khi cơn đau dữ dội âm tới, Diệp Như Hề theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng ngay lúc đó cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp.

Tạ Trì Thành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, mới phát hiện cô đang run rẩy vì sợ hãi.

Cúi đầu vừa thấy, phần mắt cá chân bị thương đã sưng phồng lên, hiển nhiên là bị trẹo rồi.

Tạ Trì Thành trực tiếp bế người lên đặt vào chiếc ghế bên cạnh, động tác cũng không tính là dịu dàng, chỉ làm theo lẽ thường nói: “Bị thương à?”

Diệp Như Hề cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng xoa xoa nước mắt nói: “Giám đốc Tạ, ngại quá, tôi lập tức thu dọn tất cả đồ vật, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc!”

Tạ Trì Thành lập tức đè lại động tác muốn đứng dậy của cô, sắc mặt có chút âm trầm, nói: “Long Đằng còn không đến mức yêu cầu nhân viên làm việc trong lúc bị thương.”

Diệp Như Hề ngơ ngẩn, vẻ mặt ngây ngốc, đôi mắt còn ươn ướt.

Nhưng khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt vô cùng, khiến người ta nhìn đã thấy đau lòng.

Tạ Trì Thành nhịn xuống sự rung động khó hiểu trong nội tâm, anh ngẩng đầu, nhìn quét một vòng.

Tất cả những ai bị anh quét mắt qua đều lập tức cúi đầu.

Người quản lý trước đó vừa xúc phạm Diệp Như Hề kinh sợ tiến lên nói: “Tổng giám đốc, tôi lập tức sẽ xử lý nhân viên không nghe lời này!”

Tạ Trì Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Hiện tại, anh có thể thu xếp rời khỏi công ty được rồi.”