‘Đừng mà! Tôi còn có chuyện muốn
nói với cậy, có người đang âm thầm ngăn cản tôi điều tra chuyện của Diệp Như Hề
Nghe vậy, Tạ Trì Thành buông tạp chí xuống, bắt chéo chân, ngả người vào lưng ghế sô pha, dáng ngồi tùy ý nhưng tràn ngập công kích.
“Kỹ thuật của tôi không cao bằng đối phương, manh mối gián đoạn ở thời gian Diệp Như Hề bị bỏ tù kia, chưa thể tra ra được.”
“Cậu làm không được?”
Lâm Tử Ngang lập tức nhảy dựng,
“Tạ Trì Thành! Những lời này của cậu tôi không thích nghe đâu đấy! Cậu lại
cho tôi chút thời gian, tôi nhất định có thể!”
Tạ Trì Thành xoa xoa ấn đường, vốn tưởng rằng nhất định có thể điều tra ra mọi chuyện, không nghĩ tới còn đυ.ng phải sóng ngầm.
“Ông chủ, kết quả mà chúng ta điều
tra ra trước kia, khả năng.Có sai
sót”
Sắc mặt Tạ Trì Thành biến đổi.
“Là có ý gì?”
“ Tư liệu của Diệp Như Hề 6 năm trước đã bị người ta sửa đổi qua, năm đó camera theo dõi của khách
sạn Sun Will bị hủy, chỉ có thể biết cô ấy có xuất hiện ở khách sạn, nhưng lại không điều tra được chuyện gì diễn ra cụ thể sau đó.”
Sắc mặt Tạ Trì Thành càng thêm khó coi, nói: “Bảo Tần Hải hỗ trợ cậu.”
“Ông chủ, năm đó cậu xảy ra chuyện còn có ai biết không? Sao tôi cảm giác có người đang nhằm vào cậu nha. Nhưng mà yên tâm đi, lại cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ cho cậu kết quả điều tra đầy bất ngờ.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tạ Trì Thành âm trầm khó đoán.
Năm đó anh bị bà già kia tính kế, hạ
thuốc, vốn dĩ bà già kia còn muốn dùng đứa con nối dõi để uy hϊếp anh, lúc ấy anh lại chạy trốn vào một căn phòng khác, không nghĩ tới….
“Rất….Xấu sao?”
Giọng nói rụt rè bất an của Diệp Như Hề vang lên bên tai.
Tạ Trì Thành phục hổi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ liếc mắt một cái, liền dừng lại.
Diệp Như Hề mặc một chiếc váy dây ngắn màu trắng, thiết kế cổ hình chữ V lộ ra một vùng da trắng nõn phần trước ngực, xương quai xanh tinh xảo
càng khiến người ta mơ màng.
Tà váy thêu hoa văn tinh xảo, một dải lụa tinh tế rũ xuống bên eo, hoàn toàn khoe trọn ưu điểm của vòng eo nhỏ nhắn mà gần như một bàn tay cũng ôm vừa.
Cô đứng ở nơi đó, tựa như một đóa sen duyên dáng yêu kiều, tươi mát thoát tục, lại mang theo vẻ quyến rũ hấp dẫn lòng người.
Câu dẫn hồn người, đại khái có thể nói như thế.
Diệp Như Hề thấy Tạ Trì Thành vẫn luôn không nói chuyện, có chút rối rắm, váy này là do anh chọn ra, nhưng….Có chút hở hang quá.
Hai chiếc dây váy, Diệp Như Hề luôn cảm thấy nó sẽ dễ bị đứt.
Nhưng những người xung quanh cứ xuýt xoa khen ngợi, chỉ là sắc mặt Tạ Trì Thành cứ kỳ kỳ thế nào ấy.
“Hay là tôi đổi bộ khác đi.”
Nói xong, Diệp Như Hề đang muốn
xoay người trở về.
Tạ Trì Thành đứng dậy, nói: “Lấy cho cô ấy cái áo choàng kia.”
Lập tức có nhân viên bán hàng tới lấy một chiếc áo choàng mỏng cho Diệp Như Hề mặc vào.
Vùng da thịt lộ liễu cuối cùng cũng được che đậy đỡ một phần, Diệp Như Hề cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tạ Trì Thành cố nén khóe môi đang muốn nhếch lên, anh nói: “Lấy bộ này đi.”