Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Trì Thành căn bản không muốn cùng cô dây dưa thêm nữa, nhưng anh vừa định đi đã bị kéo lại.

Sắc mặt Diệp Như Hề trắng bệch, nắm chặt tay áo anh , cô nói: “Cầu xin anh, tôi rất cần tới công việc này hãy cho tôi thêm một cơ hội đi mà,”

“Cô sẽ không có cơ hội thứ hai.”

Diệp Như Hề muốn giải thích, “Tôi không phải muốn chạy trốn, vừa rồi tôi mới……”

Chữ “té xỉu” chưa kịp nói ra miệng Tạ Trì Thành trực tiếp đẩy tay áo ra.

“Người cô cần giải thích không phải tôi, mà là Nhạc Nhạc, sau này cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Tạ Trì Thành không muốn cùng người phụ nữ ghê tởm này dây dưa thêm phút giây nào nữa, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại bóng dáng nhàn nhạt.

Trong lòng Tạ Trì Thành đang nhớ tới con trai, Tạ An thừa hưởng tính tình của anh, đều bắt bẻ và kén ăn, thằng bé có bệnh nghiêm trọng về dạ dày, mà Tạ An quá bướng bỉnh, cho dù bản thân có đói đến chết đi sống lại cũng quật cường không chịu ăn.

ở bệnh viện, Diệp Như Hề ngồi quỳ trên mặt đất với vẻ mặt tái nhợt, cô quỳ thật lâu, thân thể trở nên lạnh lẽo, nước mắt như hạt ngọc trai rơi lã chã trên mặt đất, cô ôm mặt, tuyệt vọng đã lan tràn trong lòng.

Diệp Như Hề canh giữ ở trước cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng chờ được bác sĩ ra ngoài.

“Lần này đã bảo vệ được tính mạng, nhưng tình hình của cô bé không ổn lắm, cần phải mau chóng tìm được nguồn tủy thích hợp.”

Diệp Như Hề tái nhợt, nói: “Bác sĩ, tiền thuốc men tôi đã gom đủ, xin ngài nhất định đừng từ bỏ Nhạc Nhạc!”

“Tiền thuốc men á? Cha của đứa trẻ đã đóng đủ rồi, kỳ trị liệu lần này tạm thời không cần lo lắng.”

Diệp Như Hề ngơ ngác tại chỗ.

Cha của đứa nhỏ?

Cô bỗng nhiên nghĩ tới người đàn ông kia, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Cô cầm danh thϊếp, dùng di động bắt đầu tìm tòi, khi cô thấy được một hàng chữ, liền ngây ngẩn cả người.



【 Tạ Trì Thành, tổng giám đốc tập đoàn Long Đằng, tuổi trẻ nhất thương nghiệp đế quốc sáng lập giả. 】

Người đàn ông kia, là tổng giám đốc của Long Đằng, chả trách có thể khiến cô tiến vào Long Đằng, nhưng hiện tại, anh ta cũng có thể khiến cô cút đi.

Nghĩ đến phí chữa bệnh kỳ tiếp theo của Nhạc Nhạc, mà thân thể của cô đoạn thời gian này chắc chắn chịu không nổi lần bán máu thứ hai nữa, cô còn phải chăm sóc Nhạc Nhạc, cô không thể ngã xuống.

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Diệp Như Hề dần dần trở nên kiên định hơn.

Ngày hôm sau, Tạ Trì Thành đem theo Tạ An đưa tới công ty, để cậu bé ngồi trong văn phòng, đưa cho cậu một máy tính riêng.

Tạ An từ nhỏ đã bộc lộ tài năng về mảng máy tính, ngay cả tường lửa thông tin của tập đoàn Long Đằng cũng đều do cậu bé xây dựng, có thể đây đúng là thiên phú trời ban.

Đây cũng là điểm khiến Tạ Trì Thành vui mừng nhất, chẳng sợ nếu anh không có thêm con cái nữa, Tạ An cũng có đã có đủ tài năng để kế thừa toàn bộ Long Đằng rồi.

Bên kia, Diệp Như Hề vẫn chuẩn bị tốt cơm hộp như cũ, thậm chí còn chăm chút tỉ mỉ hơn cả, ngay cả những loại dược liệu quý luôn tiếc dùng đến, đều nghiền nát cho vào đồ ăn thật cẩn thận mới xách theo hộp cơm đi đến công ty.

Nhưng, thời điểm mới bước chân vào công ty thì lại phải nghênh đón ánh mắt khác thường của toàn bộ người trong văn phòng.

Loại ánh mắt này sau khi cô ra tù đã bắt gặp rất nhiều, trong lòng Diệp Như Hề mơ hồ có cảm giác không tốt.

Cô trở về chỗ ngồi của chính mình, nhanh chóng sắp xếp lại thật tốt tất cả tài liệu, vì để có thể ở lại Long Đằng, cô đã dốc hết tinh thần để hoàn thành tất cả những công việc được giao.

Tuy nhiên khi cô cầm theo tài liệu đưa cho quản lý, lại bị đối phương không thèm liếc mắt đã ném cho một câu: “Cầm về làm lại một lần nữa đi!”

Diệp Như Hề nắm chặt nắm tay, nói: “Anh có thể nhìn xem một chút, tôi đã sắp xếp lại mọi thứ rồi, những điểm quan trọng cũng đã đánh dấu.”

“Tôi nói làm lại là làm lại, sao cô cứ ý kiến ý cò vậy hả? Cô là quản lý hay tôi là quản lý đây?”

Diệp Như Hề biết lúc này cần phải nhẫn nại, nhưng cô vẫn cố kiên trì một chút: “Vậy anh hãy xem trước một chút. ”

“Bịch.”

Tập tài liệu lập tức bị ném thẳng vào người Diệp Như Hề , góc nhọn của tập tài liệu cắt xéo một vệt đỏ trên mặt cô, Diệp Như Hề đau đến mức hít vào một hơi.



“Tôi bảo cô cầm về làm lại, có cần tôi phải lặp lại một lần nữa hay không?”

Toàn bộ người trong phòng đều nhìn lại đây, không ít người trong mắt đều mang theo vẻ trào phúng, đứng xem trò vui.

Diệp Như Hề ngồi xổm xuống, một lần nữa nhặt lên tập tài liệu , thấp giọng nói: “Tôi sẽ quay về làm lại lần nữa.”

“Còn có những thứ này, làm lại hết một lượt đi.”

Người quản lý chỉ vào chồng tài liệu khác, tất cả đều do cô thức khuya sắp xếp lại trong lúc tăng ca.

Diệp Như Hề tự nhủ với bản thân là không sao cả, không phải cô chưa từng đối mặt với những điều tồi tệ hơn thế này, công việc này rất quan trọng.

Diệp Như Hề hít sâu một hơi, cũng không nói thêm câu gì, chỉ đáp vâng một tiếng, liền chuẩn bị tiếp nhận những tập tài liệu đó.

Nhưng trong lúc giao nhận, tay cô còn chưa đυ.ng tới tập tài liệu, tất cả số đó đã rơi trên mặt đất, một phần tài liệu bị bung ra, vương vãi lẫn lộn với nhau, mà đây là những thứ cô đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực để phân loại và sắp xếp.

“Cô đang làm cái quái gì vậy! Chỉ có chút chuyện này mà làm không được còn dám phát cáu?! Công ty không phải do cô mở ra, cô còn có mặt mũi mà nổi giận! Toàn bộ đều sửa sang lại thêm lần nữa cho tôi! Không sửa sang lại xong thì cô không cần tan tầm nữa!”

Vành mắt Diệp Như Hề đã đỏ hoe, cô gắt gao cắn môi dưới, không dám hé răng, cũng không có ngồi xổm xuống nhặt tài liệu.

“Như thế nào? Giờ ngay cả tài liệu cũng không chịu nhặt lên à? Mặt mũi lớn như vậy sao?”

Diệp Như Hề ngẩng đầu, nói: “Tôi đã làm sai cái gì?”

“Tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để tiến vào đây, nhưng ở Long Đằng không tiếp nhận phế vật, cô có thể làm thì làm, không thể làm thì nhanh chóng cút xéo khỏi đây, nói nhảm nhiều như thế cũng vô ích thôi.”

Diệp Như Hề biết, đây là cố ý, cố ý gây khó dễ cho cô, nhưng cô thật sự không biết là vì nguyên nhân gì.

Cô khom lưng, nhặt hết đống tài liệu vương vãi trên sàn nhà, chuẩn bị cúi đầu trở lại chỗ làm việc của mình một lần nữa.

Nhưng bởi vì đống tài liệu quá nhiều, tầm nhìn của Diệp Như Hề bị che khuất, không biết là ai lặng lẽ vươn chân ra, khiến Diệp Như Hề vấp ngã

“Bịch.”
« Chương TrướcChương Tiếp »