Hôm sau.
Diệp Như Hề lấy lý do đi tìm mua quần áo chuẩn bị tham gia bữa tiệc để bước chân ra khỏi cửa.
Vu Bình cũng không có nghi ngờ, nhưng thật ra Diệp Như Hề lại cảm thấy kỳ quái.
Cô không tin Vu Bình thật sự sẽ mang cô đi ra ngoài gặp người khác, Vu Bỉnh thậm chí hận không muốn để cô mang họ Diệp,
như vậy thì sao có thể tỏ ra ân cần như lần này được chứ?
Thậm chí còn đưa cho cô tiền để tự mua quần áo, mọi chuyện diễn ra khác với bình thường thì ắt sẽ có gì mờ ám.
Diệp Như Hề đè né sự nghi hoặc, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền thôi.
Cầm tiền, cô tìm đến một nhà hàng nhỏ, nhờ vào đó làm đồ ăn, sau đó mang đồ đi đến bệnh viện, còn mua một con búp bê Barbie.
Nhạc Nhạc nhìn thấy cô thì vui vẻ không thôi, còn ôm cô hung hăng hôn mấy cái.
“Mami! Con yêu mẹ!”
“Mami cũng yêu con, có thích không?”
“Thích!”
Nhạc Nhạc đùa nghịch với búp bê barbie, khuôn mặt nhỏ cười hớn hở, chỉ thấy răng không thấy mắt.
Diệp Như Hề cũng cười theo, tối hôm qua bởi vì cú điện thoại của
Lục Tư Viễn mà cô trở nên u sầu hơn rất nhiều
Nhạc Nhạc bỗng nhiên dừng đùa nghịch búp bê Barbie trong tay, nói: “Mami, sau nàỵ con không cần chơi búp bê barbie nữa.”
“Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì à? Không thích sao con?”
“Nhạc Nhạc không thích.”
Diệp Như Hề nhìn trong mắt cô bé chính là vẻ vui thích đồ chơi không rời, mũi cô không khỏi có chút cay cay.
Con gái cô rõ ràng chỉ có mấy tuổi đầu, rõ ràng là lứa tuổi mê mẩn búp bê barbie, nhưng con bé lại hiểu chuyện và nhạy cảm đến vậy.
Cô biết, Nhạc Nhạc không phải là không thích, chỉ là sợ cô tiêu tiền.
“Nhạc Nhạc có thể thích, mami rất vui khi mua búp bê barbie cho Nhạc Nhạc
Nhạc Nhạc ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng bổ nhào vào trong lòng mami nhà mình.
“Thật vậy ạ? Mami, con thích,
thích chứ, thích búp bê barbie mà mẹ mua, nhưng mà Nhạc Nhạc không muốn trở thành gánh nặng của mami.”
Trái tim Diệp Như Hề lập tức mềm nhũn.
“Làm sao có thể thế được? Nhạc Nhạc không phải là gánh nặng của mami, Nhạc Nhạc là bảo bối lớn nhất của mami đó.”
“Thật vậy chăng? Vậy mami sẽ không bỏ lại Nhạc Nhạc một mình chứ?”
“Sẽ không, mami sẽ hứa với con,
sau này dù có như thế nào cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Nhạc Nhạc.”