Diệp Như Hề cố gắng đánh lạc sự chú ý của cậu bé, “Cháu tên là gì nhỉ?”
“Tạ An.”
“Thì ra là Tiểu An à, nói cho dì biết đi, tại sao cháu lại không muốn uống thuốc? Không uống thuốc thì thân thể sẽ không tốt lên được, sẽ cảm thấy đau lắm đó!”
Giọng Diệp Như Hề vốn đã thanh thúy, còn thêm giọng điệu dịu dàng vỗ về, khiến người nghe cũng lập tức thả lỏng.
Tạ An cũng không còn cảm giác sự hãi như vừa rồi, cũng đã chịu mờ miệng.
“Daddy muốn đem cháu đưa đi nước ngoài.”
Diệp Như Hề kinh ngạc.
Đứa nhỏ này mới bao lớn chứ?
Cũng trạch tuổi với Nhạc Nhạc không hơn kém bao nhiêu, nhiều lắm cũng chỉ năm tuổi, sao mới nhỏ như vậy đã đưa nó ra nước ngoài rồi?
Anh ta cũng thật nhẫn tâm!
“Cháu không muốn ra nước ngoài. Cho nên cháu ăn rất nhiều kem, đau bụng.”
Giọng điệu Tạ An dần xuống thấp.
Cậu bé không rõ daddy vì sao lại muốn làm như thế, đột nhiên chỉ thông báo cho cậu tin tức này, căn bản không cho cậu đưa ra lựa chọn.
Cho cậu chỉ có thể khiến cho bản thân bị bệnh.
Chỉ có bị bệnh mới không bị đưa đi, cậu không muốn rời xa
daddy , dù cho daddy luôn mang sắc mặt lạnh như băng.
“Cháu không muốn đi thì hãy nói rõ cho daddy của cháu biết, không thể ăn kem lung tung như thế được.”
Tạ An lắc đầu, “Daddy sẽ không nghe đâu, dì xinh đẹp ơi, cháu không thề hết bệnh được, hết bệnh rồi thì sẽ bị mang đi.”
Diệp Như Hề cũng đau đầu.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn thông minh như thế, biết dùng đến biện pháp như vậy để ở lại,
thế nhưng cũng chỉ có thể cố chấp nhịn xuống cơn đau của bệnh viêm dạ dày cấp tính.
Nghĩ đến đây, Diệp Như Hề có chút tức giận vì Tạ Trì Thành nhẫn tâm.
Vậy mà anh ta có thể bỏ được đứa con còn nhỏ như vậy ra nước ngoài, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?
“Cháu đừng sợ, phải uống thuốc đã, uống thuốc rồi dì lại nghĩ cách khác để giúp cháu.”
Việc cấp bách bây giờ chính là uống thuốc, không thể tiếp tục kéo dài nữa, lỡ như gây nên tổn thương gì thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Có lẽ là do giọng điệu Diệp Như Hề quá mức dịu dàng, Tạ An do dự một chút, vẫn cầm nước ấm lên rồi uống thuốc.
Diệp Như Hề lau mồ hôi cho cậu bé, đem cậu bế lên, phát hiện cậu bé này lại nhẹ đến vậy, nhịn không được nói: “Tại sao lại gầy yếu thế này? Có ăn cơm tử tuế không vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ An xụ xuống, “Cháu không thích ăn cơm, không thể ăn.”
“Đứa trẻ ngoan không thể kén ăn, sẽ không cao lên được đâu.”
Tạ An không nói, dường như có chút tủi thân.
Diệp Như Hề thở dài, đem cậu bé đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng rồi nói:
“Sau này phải ăn cơm thật nhiều, biết không? Ngoan, ta đi gọi daddy của cháu tiến vào, cháu hãy suy nghĩ đi, phải nói chuyện
tử tế với cha, về sau đừng tự ngược đãi thân thể của mình như vậy nữa.”
Dứt lời, Diệp Như Hề đứng dậy, mở cửa.
Liền thấy Tạ Trì Thành đang đứng ở hành lang, cho dù chỉ là đứng đó, nhưng dáng người anh vẫn thẳng tắp, một thân tây trang màu đen, cả người trông oai nghiêm chí khí.
Không thể không thừa nhận, Tạ Trì Thành là cái móc quần áo đẹp trai nhất mà cô từng gặp qua, chỉ là tính cách không được tốt lắm,
giông như người băng vậy.
“Tạ tiên sinh, ngài mau tiến đến đây đi, Tiểu An có chuyện muốn nói với anh”
Tạ Trì Thành trầm mặc đi vào phòng bệnh, Tạ An dường như còn có chút sợ anh, theo bản năng nhìn về phía Diệp Như Hề.
Diệp Như Hề vội vàng đóng cửa lại, đi qua nói: “Đừng sợ, hãy nói chuyện thẳng thắn với daddy của cháu đi.”
Tạ An được cổ vũ một chút, cuối cùng cũng mở miệng, “Daddy,
con không muôn ra nước ngoài.”
Nếu là trước kia, Tạ Trì Thành sẽ không vui khi thấy người khác phản kháng lại mệnh lệnh của mình, cho dù là con trai anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu An, trái tim anh có cứng rắn đến đâu cũng mềm mại hơn.
Anh nói: “Vì cái gì?”
Tạ An nói không nên lời.