Chương 106

Bữa cơm này Diệp Như Hề ăn không ngon một chút nào, cố gắng chịu đựng tầm mắt người kia đang dừng trên người mình, sắp thiêu cháy cô đến nơi rồi.

Vậy mà Lục Tư Viễn lại không hề phát hiện ra, cuối cùng vẫn chỉ nhìn vào sắc mặt không tốt lắm của Diệp Như Hề rồi nói: “Tiểu Hề, em không thoải mái sao?”

Diệp Như Hề lập tức gật đầu, “Vâng, khả năng tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt.”

Lục Tư Viễn lo lắng nói: “Có nặng lắm không? Vậy anh đưa em về nhà trước nhé.”

Ăn cũng hòm hòm ròi, Diệp Như Hề đã sớm có suy nghĩ muốn rời đi, liền gật đầu, nói: “Được, em cũng muốn trở về.”

Lục Tư Viễn thanh toán, mang theo Diệp Như Hề rời đi, chờ sau khi hoàn toàn thoát được tầm mắt người nào đó, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục Tư Viễn lái xe, nói: “Có muốn đi bệnh viện khám thử xem thế nào không?”

Không, không cần, về nhà yên ổn

ngủ một giấc là không có việc gì.”

Lục Tư Viễn không miễn cưỡng cô, cố gắng đưa cô về nhà nhanh một chút, nhưng xe chợt dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì thế?”



“Hình như, nổ lốp.”

Diệp Như Hề giật mình.

“Tiểu Hề, trước tiên em cứ ngồi trên xe đi, anh đi xuống nhìn xem thế nào”

Dứt lời, Lục Tư Viễn xuống xe xem tình hình.

Lốp xe phía sau đã xẹp lép, mà trên

mặt đường còn sót lại vài chiếc đinh nhỏ, toàn bộ đều dựng lên.

Lục Tư Viễn thấy mấy chiếc đinh kia, trong lòng liền có dự cảm không tốt, anh vội vàng kêu: “Tiểu Hề đừng xuống….”

Một tiếng ‘xe’ cuối cùng còn chưa có nói ra, vùng gáy đau xót, cả người anh đã ngã quỵ xuống .

Diệp Như Hề đợi hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, liền tính toán xuống xem thử, mới vừa vừa xuống xe, một bóng người hiện lên, kẹp cổ cô chặt cứng, một chiếc khăn tay nặc mùi thuốc mê được đưa tới.

Đồng tử trong mắt cô co rụt lại, còn không kịp giãy giụa, đã bị bịt kín miệng mũi, mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.

“Mau, mang người đi, đợi lát nữa có người tới thì hỏng việc.”



“Người đàn ông này thì sao? Có muốn mang theo luôn không?”

“Không cần, miễn cho lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là đại thiếu gia nhà họ Lục đấy, nhà họ Lục cũng không dễ chọc, nhanh đi thôi.”

Dám người có vẻ đã được huấn luyện qua, xách theo Diệp Như Hề đang hôn mê mang lên xe rồi nhanh

chóng rời đi, chỉ để lại mỗi mình Lục Tư Viễn ngã gục trên mặt đất.

Không bao lâu, một chiếc Maybach màu đen dừng lại.

Tạ Trì Thành đi xuống xe, khi thấy Lục Tư Viễn ngất xỉu trên mặt đất, trong lòng lộp bộp một tiếng, dùng hành động thô lỗ gấp rút đánh thức Lục Tư Viễn.

“Diệp Như Hề đâu?”

Lục Tư Viễn từ từ tỉnh lại, lúc thấy Tạ Trì Thành thì còn ngẩn người ra một chút, ngay sau đó phản ứng lại, “Không xong rồi! Tiểu Hề!”

Liếc mắt một cái nhìn qua, trong xe trống không, căn bản không có bóng dáng Diệp Như Hề.

Thời điểm Diệp Như Hề mơ mơ màng màng tỉnh lại , phát hiện ra chính mình còn đang ở trong xe, miệng bị bịt kín, hai tay hai chân cũng bị buộc chặt về phía sau

Mấy tên bắt có ở trên xe đang gọi điện thoại, cô tiếp tục giả bộ hôn mê, cẩn thận nghe ngóng.