Cùng lúc đó…
Bệnh viện Trung Ương.
Phương Vũ Yên lúc này đang nằm an tĩnh trên giường bệnh, Phùng Tĩnh Nhã đang ở bên cạnh chăm sóc cho bạn mình, cô ngủ quên nên căn bản không để ý đến phản ứng của Phương Vũ Yên.
Trên khuôn mặt Phương Vũ Yên lúc này, mồ hôi trên trán rịn lên từng lớp, nơi mi tâm nhíu chặt, rõ ràng là đang đối mặt với một cơn ác mộng ghê gớm.
“Không! Hạo Nhiên ơi…” Phương Vũ Yên thét lên, giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát từng hột to chảy xuống, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Phùng Tĩnh Nhã cũng vì vậy mà giật mình tỉnh dậy theo, nhìn sắc mặt của Phương Vũ Yên, cô càng khϊếp sợ hơn, vội vàng hỏi: “Vũ Yên, cậu sao vậy? Có phải gặp ác mộng rồi không?”
Phương Vũ Yên gật đầu, nước mắt cũng rơi xuống, “Mình thấy anh Hạo Nhiên khắp người là máu, máu rất nhiều.” Phương Vũ nức nở, cô rời giường muốn đi ra ngoài tìm Hoắc Hạo Nhiên.
“Vũ Yên, bây giờ là nửa đêm, cậu có thể đi đâu với thân thể bị thương hiện giờ chứ?” Phùng Tĩnh Nhã vừa nói vừa kéo Phương Vũ Yên lại: “Cậu phải tin hai người họ, còn ác mộng chẳng qua chỉ là mơ thôi, giấc mơ luôn trái ngược với sự thật mà.”
Phương Vũ Yên bị kéo ngồi lại giường, nhưng tâm lại không hề yên ổn, trong giấc mơ vừa rồi, cảnh tượng trước mắt cô quá chân thực, chân thực đến nỗi cô không dám tin, khắp người Hoắc Hạo Nhiên cơ hồ toàn là máu. Cô sợ hãi hỏi Phùng Tĩnh Nhã: “Tĩnh Nhã à, có tin tức gì của hai người họ chưa? Mình lo quá.”
Phùng Tĩnh Nhã còn đang muốn khuyên Phương Vũ Yên thì điện thoại của cô lúc này chợt reo lên. Khỏi cần nói cũng biết là của Kỷ Thiếu Tài. Nhưng Phùng Tĩnh Nhã còn chưa kịp nghe thì Phương Vũ Yên đã vội vàng giành lấy điện thoại từ tay bạn mình, cô lúc này thật sự rất hoảng sợ, sợ mọi thứ giống như trong mơ, cô run run đưa tay chạm vào màn hình bắt máy, nhưng lại không vội trả lời, chỉ yên lặng chờ kết quả.
“Tiểu Nhã, là anh đây, bọn anh đang trên đường đến bệnh viện, cũng gần đến rồi, Hạo Nhiên bị thương nặng hôn mê rồi. Trước khi hôn mê, cậu ấy giận anh đừng để cho Vũ Yên biết, em giấu giúp anh nhé.” Kỷ Thiếu Tài bên kia đầu dây nói một hơi, mà không hề biết rằng người đang cầm điện thoại chính là Phương Vũ Yên.
Cuộc gọi còn chưa có kết thúc, hai tay đã buông xuống, cả người rũ rượi quỳ sụp xuống đất. Là thật, giấc mơ kia lại là thật, hai hàng nước mắt cô không kìm được mà tuôn rơi…
Phùng Tĩnh Nhã không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng cầm chiếc điện thoại còn đang kết nối nằm trên sàn nhà, cô đưa lên nghe rồi hỏi: “Thiếu Tài, là em đây, xảy ra chuyện gì rồi, anh không bị sao chứ?”
Bên kia Kỷ Thiếu Tài tức khắc kinh ngạc, “Tiểu Nhã, sao bây giờ em mới trả lời, chuyện lúc nãy anh nói em có nghe không đấy?”
“Là chuyện gì?” Phùng Tĩnh Nhã bực bội nói: “Lúc nãy là Vũ Yên nghe máy, cô ấy vì quá lo lắng nên giành nghe điện thoại.”
“Cái gì?” Kỷ Thiếu Tài tá hỏa, thầm than xong rồi, xong rồi. “Vậy, vậy cô ấy thế nào rồi?”
Phùng Tĩnh Nhã nổi cáu thật sự, cô vừa giữ Phương Vũ Yên vừa cáu giận nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Anh đang ở đâu, tại sao nghe anh nói xong, Vũ Yên như muốn ngất đi rồi, mọi người gặp chuyện rồi phải không? Anh và Hạo Nhiên có bị thương không?”
Kỷ Thiếu Tài thở dài, “Haizz, anh không sao, chỉ có Hạo Nhiên bị thương nặng hôn mê rồi, bọn anh sắp tới bệnh viện chỗ em rồi.”
“Cái gì?”
Đến lượt Phùng Tĩnh Nhã kinh hãi, cô cố gắng trấn tĩnh, kết thúc cuộc gọi, vội vàng ôm Phương Vũ Yên vào lòng an ủi: “Vũ Yên, cậu đừng bi thương như vậy, phải mạnh mẽ lên, anh Hạo Nhiên không sao đâu, người hiền gặp lành, anh ấy phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao.”
Phương Vũ Yên đờ đễnh nhìn vào khoảng không trước mắt, cô đúng là đồ ngốc nên mới tin lời anh. Nước mắt cứ vậy theo cảm xúc bi thương mà lan tràn ra ngoài. Trong lòng vừa đau đớn vừa sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Hạo Nhiên, Hạo Nhiên, rõ ràng anh đã hứa với em, hứa với em, bây giờ lại để em thấy nguy hiểm xảy đến với anh, Hoắc Hạo Nhiên, anh là tên tên khốn mà, hức hức…lừa đảo.”
Bên ngoài cổng bệnh viện mơ hồ nghe thấy tiếng xe cấp cứu vang lên từng hồi, Phương Vũ Yên nghe được thanh âm kia, từng hồi còi xe vang lên như chọc khoáy vào trái tim cô, linh cảm lại không ngừng thúc giục cô, Hoắc Hạo Nhiên đang ở trên chiếc xe cấp cứu kia không chừng. Cô bất giác đứng bật dậy, cũng không đợi Phùng Tĩnh Nhã phản ứng, Phương Vũ Yên với bộ đồ bệnh nhân màu lam, mở cửa phòng lao thẳng ra ngoài.
“Vũ Yên, Vũ Yên…” Phùng Tĩnh Nhã vừa gọi vừa vội chạy theo.
Phương Vũ Yên cứ vậy chạy đi, mặc kệ hai chân vẫn còn đang bị thương mà đau gắt lên theo từng bước chân. Cô lúc này chỉ muốn xác định một chuyện duy nhất, đó là Hoắc Hạo Nhiên có ở trên chiếc xe cấp cứu vừa vào đến cổng bệnh viện đang hú từng hồi còi kia hay không, chỉ muốn xác định xem chồng cô còn sống hay không, tâm tâm niệm niệm chỉ cần anh còn sống dù là một hơi thở thôi cũng được.
Bước chân Phương Vũ Yên đi mỗi lúc một nhanh, gần như chạy, từng cỗ đau nhức truyền đến là cho lý trí của cô càng tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Bên ngoài cổng bệnh viện lúc này quả nhiên xe cấp cứu mang theo Hoắc Hạo Nhiên đã đến nơi. Anh nằm nghiên trên băng ca, được bác sĩ và y tá cẩn thận đẩy vào nhanh chóng, phía sau lưng một mảng áo bị cháy đen, máu thịt be bét, do va chạm của vụ nổ. Mà anh lúc này đã không còn biết gì nữa, anh rơi vào hôn mê sâu từ lúc nằm trên xe cấp cứu.
Kỷ Thiếu Tài đi theo một bên băng ca, Trần Sang ở lại quầy đăng ký làm thủ tục nhập viện, nhân đó thông báo cho mọi người trong Hoắc gia. Băng ca vừa được đẩy vào phòng cấp cứu thì Phương Vũ Yên cũng vừa chạy đến nơi, mà Phùng Tĩnh Nhã lúc này cũng đuổi kịp theo sau.
Hai người thấy Kỷ Thiếu Tài, Phương Vũ Yên vậy mà mất hết bình tĩnh lao đến túm lấy cổ áo anh, gào lên: “Hạo Nhiên đâu, anh ấy đâu?”
Kỷ Thiếu Tài hai mắt đỏ ửng, nhưng vẫn cố gắng nói, thanh âm có hơi run: “Hạo Nhiên cậu ấy hôn mê sâu, đã đưa vào trong phòng phẫu thuật rồi.” Đoạn anh đứng đó mặc cho Phương Vũ Yên đang túm chặt lấy cổ áo anh, anh lúc này còn biết làm thế nào, làm cái gì, Hoắc Hạo Nhiên vì cứu tất cả mọi người bọn họ nên mới để bản thân rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh.
Phương Vũ Yên nhận được đáp án mà trong lòng cô không muốn, cô lắc đầu run lẩy bẩy buông tay khỏi cổ áo Kỷ Thiếu Tài, suy sụp ngồi bệt xuống cửa phòng cấp cứu mà nức nở: “Tại sao chứ, tại sao các người ai cũng muốn giấu tôi, các người cũng vậy, Hoắc Hạo Nhiên cũng vậy, đều coi tôi là con ngốc, muốn điều khiển tôi như thế nào cũng được phải không?”
Phùng Tĩnh Nhã vội vàng ôm Phương Vũ Yên, cô cũng thương tâm mà khóc theo, nghẹn ngào nói: “Vũ Yên, cậu bình tĩnh đi, đừng khóc nữa có được không? Phải mạnh mẽ kiên cường lên, có như vậy khi anh Hạo Nhiên tỉnh lại, mới không phải lo lắng cho cậu, cậu nhất định phải tin anh ấy.”
Nghe Phùng Tĩnh Nhã nói, Phương Vũ Yên không nói thêm gì, chỉ nức lên từng chút, nói thì dễ làm mới khó. Lời nói đôi khi chỉ qua đầu lưỡi rồi ra khỏi miệng rất dễ dàng, nhưng mà kỳ thật lại có ai làm được. Phương Vũ Yên biết bản thân có khóc, có đau đớn thêm nhiều lần, nhưng sự thật vẫn là đã xảy ra rồi, không thay đổi. Hoắc Hạo Nhiên bị thương nặng đang cấp cứu chính là sự thật, mà cô buộc phải tin tưởng anh.
Cô nhớ từng lời anh nói, anh sẽ không bao giờ để cô một mình, giờ phút này dù không muốn, nhưng cô buộc bản thân phải cố chấp mà tin vào lời hứa kia của anh, lời hứa của anh sẽ không bao giờ để cô một mình.
Chỉ là, lời hứa kia liệu có thành hiện thực khi mà mạng sống người cô yêu thương không rõ sống hay chết…
Lời tác giả: Mấy hôm nay, mình bị mệt do tiêm ngừa vaccin. Nên không có đăng truyện được, mọi người thông cảm cho D với nhé. Hôm nay khỏe lại, sẽ đăng hoàn truyện. Ai cao hứng theo tác giả làm cú đêm hông?