Chương 51

Tư Vũ như đứng hình, sao cô lại trở thành phu nhân nhà họ Đường được? Có điều suy nghĩ kĩ lại, người phụ nữ này nhất định tưởng rằng Hình Liệt Hàn họ Đường, bởi lẽ con cô cũng lấy họ Đường.

Cô cũng không muốn nói thêm gì nhiều, chỉ cười coi như đã trả lời.

Cũng may là người phụ nữ này ở tầng 4.

Tiểu Hi tháy thác fEEỒh nói: Man, sao vừa rồi cô ấy là gọi mami là Đường phu nhân?”

“Không có gì đâu con. Trẻ con không nên hỏi linh tinh.” Tư Vũ không muốn giải thích thêm.

“Nhưng mà, Cô giáo bảo con khi nào không hiểu phải trực tiếp hỏi người lớn.”

“Đây là chuyện của người lớn, trẻ con không hiểu được đâu con yêu ạ.”

Cậu nhóc chỉ biết “Ò” một tiếng. Sau khi thang máy vừa mở, cậu nhóc liền chạy ra.

Đứng trước hai cánh cửa, cậu loay hoay, có chút không vui.

“Daddy, daddy có thể qua nhà con chơi không?”

“Có chứ.”

Tư Vũ vội vàng bám mật mã. Lúc này một cánh tay cũng đầy cánh cửa bước vào.

Cô nhìn bức tường đã bị đập, bên cạnh là những viên gạch và bức tường đều được quét vôi trắng. Ngoài một cánh cửa nữa, tất cả đều không có thiệt hại gì. Nền nhà cũng được lau dọn sạch sẽ.

“Woaaa. Bên này sao lại có một cánh cửa thế này.” Cậu nhóc ngạc nhiên.

“Đây là hôm nay daddy làm thông qua đấy. Sau này, con có thể qua cánh cửa này để qua nhà daddy chơi rồi, không cần phải đi cửa chính nữa.”

Tư Vũ ngay lúc này suy nghĩ đến một vấn đề: “Vậy, khóa cửa giao cho tôi giữ chứ?”

“Đây là khóa vân tay, ngoài con và tôi ra, cô không thê mở nó.”

Người đàn ông này có ý gì? Sao cô lại không thể mở?

“Anh… dựa vào cái gì mà nói tôi không được phép mở? Hơn nữa, nếu như vậy không phải tôi rất nguy hiểm hay sao?”

“Nguy hiểm?” Liệt Hàn không hiểu cô đang nói gì. “Cô yên tâm, tôi không có chút hứng thú gì với cô đâu.”

Tư Vũ có cảm giác như đang bị làm nhục: “Không được, cánh cửa này tôi cũng có quyền bước qua.”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Giống cô thôi, tôi cũng lo tôi sẽ gặp nguy hiểm.”

Lúc này cô mới ngộ ra ý đồ của anh ta: “Anh nghĩ nhiều rồi, cho dù trên thế giới này chỉ còn một mình anh là đàn ông, tôi cũng tuyệt đối không thèm anh đâu.”

“Mami à, daddy cũng đâu đến mức tệ như thế.”

“Hmm, không phải là vấn đề tệ hay không tệ mà là vấn đề nhân cách.”

Liệt Hàn ấn vân tay của mình rồi kéo cánh cửa ra. Cánh cửa thông với phòng sách của anh.Tiểu Hi bước vào, Tư Vũ cũng ngó qua nhà anh. Cách trang trí căn phòng ấy còn sang trọng hơn cả khách sạn 7 sao.

Anh đột nhiên đóng của lại rồi nói: “Trước 7 giờ phải dọn cơm sẵn đấy.”

Nói xong, anh đóng cửa sầm lại.

Không được, ngày mai cô phải tận dụng chiếc thẻ của anh ta.

Cô bước về phía nhà bếp, cần thận rửa rau, thái rau. Nếu không phải nễ mặt con thì cô đã đá cho anh ta một cái rồi.

Liệt Hàn cũng chuẩn bị không ít đồ chơi cho con. Cậu nhóc chăm chú nhìn chú người máy đang bước đi trên sàn nhà.

Điện thoại anh reo lên, là Nhất Nặc gọi cho anh.

“Alo.”

“Anh, Tiểu Hi có ở cạnh anh không? Có thể cho em nói chuyện với cháu không?”

“Có”

“Cô con gọi này Tiểu Hi.”

Cậu bé lập tức bỏ đồ chơi xuống, chạy lại cầm chiếc điện thoại: “Alo, cô ạ!”

“Tiểu Hi à, cô nhớ con quá. Con nhớ cô không?”

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!