🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bác sĩ bước vào, Hứa Tâm Duyệt vội vàng chạy tới: “Bác sĩ, báo cáo giám định này thật sự không có sai sót gì sao?
Tôi và Tiểu Mục có quan hệ mẹ con ư? Có phải là nhằm lẫn gì rồi không?”
“Hứa tiểu thư, tuyệt đối không phải nhầm lẫn, cô và Cố tiểu thiếu gia thật sự có quan hệ mẹ con.” Bác sĩ vô cùng khẳng định nói.
Cố Thừa Tiêu sớm đã nghĩ thông suốt, khuôn mặt tuần tú của anh trầm mặc: “Kết quả không thể nhầm lẫn, vậy người sai chính là những bác sĩ năm đó, bọn họ giở trò dùng của em thay thế cho Hứa An An, sinh cho anh một đứa con.”
“Rất có thể có khả năng này, dù sao lúc phẫu thuật, nếu như trứng của vị tiểu thư đó không sử dụng được, có thể trực tiếp thay thế bằng trứng của Hứa tiểu thư cô, chỉ là bọn họ không nói cho cô biết mà thôi.”
“Cái gì?” Hứa Tâm Duyệt kích động lại vừa kinh ngạc, cô quay người nhìn Cố Dĩ Mục bên cạnh, nước mắt trong phút chốc chảy xuống như mưa, cô ôm chặt cậu nhóc, nghẹn ngào thấp giọng nói: “Con là con của mẹ, vậy mà con lại là con trai của mẹ, Tiểu Mục.”
Cố Thừa Tiêu nắm chặt tay, đối với những bác sĩ làm phẫu thuật năm đó, cảm thấy cực kỳ tức giận, chuyện này vậy mà lại che giấu lâu như thế, vì sao năm đó không đem chân tướng nói ra?
“Chị Tâm Duyệt, trong mắt em chị luôn luôn là mẹ của em!” Cố Dĩ Mục khịt khịt mũi, lau nước mắt giúp cô.
Cố Thừa Tiêu nghe thấy lời nói của con trai mới nghĩ lại, từ đầu đến cuối người mẹ mà con trai luôn nhận định chính là Hứa Tâm Duyệt, từ lúc Hứa An An bắt đầu xuất hiện, liền bị con trai bài xích, hoá ra trong tiềm thức của con trai, thằng bé đã nhận đúng mẹ mình, là do anh ngu ngốc, vậy mà vẫn luôn không phát hiện ra cô, trong lòng Cố Thừa Tiêu phút chốc dâng lên cảm giác áy náy mạnh mẽ.
Nếu như sớm phát hiện ra một chút, giữa anh và cô sao có thể trải qua nhiều khó khăn đến như vậy? Anh sớm đã cưới cô về nhà rồi.
Hứa Tâm Duyệt vui mừng rơi lệ, từ trước đến giờ không nghĩ ông trời sẽ ban cho cô sự vui mừng lớn đến như vậy, hoá ra năm đó bác sĩ dùng bốn năm tiếng làm phẫu thuật là để đổi trứng, không có sự cho phép của cô liền thay thế bằng của cô.
Nhưng cho dù nói thế nào, những bác sĩ đó cũng cho cô một phần đại lễ lớn như vậy.
“Những bác sĩ khốn nạn đó… một người anh cũng sẽ không bỏ qua.” Cố Thừa Tiêu nghiến răng phẫn nộ.
Hứa Tâm Duyệt lau nước mắt đứng dậy, cô đưa tay nắm chặt tay anh: “Cho dù thế này, mặc dù bọn họ đáng hận, nhưng hiện tại em không hận họ, không có quyết định của bọn họ năm đó, có lẽ Tiểu Mục cũng sẽ là đứa con của anh và người phụ nữ khác kết hợp, năm đó em không có tư cách này.”
Sự tức giận của Cố Thừa Tiêu tiêu tán từng chút một, những bác sĩ đó đáng hận không đem chân tướng nói cho họ, nhưng bọn họ cũng không dám nói, bởi vì mẹ anh bỏ tiền ra mời Hứa An An đến, còn bọn họ là cầm tiền làm việc.
“Được rồi! Anh có thể không truy cứu trách nghiệm của bọn họ, nhưng phải để họ ra mặt nói rõ hết mọi chuyện, để cho người nhà Hứa gia cũng hiểu được, Tiểu Mục không có một chút quan hệ gì với họ.” Cố Thừa Tiêu nói xong, ôm cô gái ở trước mặt vào trong lòng, giọng nói khàn khàn: “Là lỗi của anh, anh sớm nên hoài nghỉ quan hệ giữa em và Tiểu Mục, hai người giống nhau đến như vậy.”
Là do anh đã xem nhẹ, lần đầu tiên anh nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt đã cảm thấy cô giống con trai, vậy mà anh lại ngốc nghếch đến mức không đi làm giám định sớm hơn chút.
“Bây giờ vẫn chưa muộn, thời gian vừa đúng lúc.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười rơi nước mắt, cậu nhóc cũng chạy đến ôm bọn họ: “Nói như vậy, con phải gọi chị Tâm Duyệt là mẹ rồi!”
vào trong lòng, nước mắt vẫn luôn đọng lại nơi khoé mắt cô, con trai cô, đây là con trai của cô, năm đó những bác sĩ đó vậy mà lại không nói với cô.
Nhưng nếu như nói với cô, có lẽ cô cũng sẽ không sinh ra đượcđứa bé này, Hứa An An bọn họ sớm sẽ không để cho cô sinh ra, năm đó bọn họ nhìn trúng tài sản nhà có gia, muốn sinh đứa bé này để chiếm đoạt tài sản, cho nên, ông trời dường như đang âm thằm bảo vệ mẹ con cô.