Chương 20:
Điều này Y Y cũng thấu hiểu cho nên cô luôn đố ky, tị nạnh với Tư Vũ đến phát điên. Cô rất thích người đàn ông này nhưng khi anh ta hôn cô, tâm trí anh lại nghĩ về một người con gái khác — Tư Vũ.
Điều đó thực sự như xát muối vào trái tim cô.
Thế nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng.
Điều quan trọng là Mộ Phi là bạn trai cô, với lại họ cũng sắp đính hôn rồi.
“Năm đó, cô ấy phản bội anh trước ư?”
“Đương nhiên là thế rồi. Ngày tháng thằng bé đó được sinh ra, tính ra cũng đúng vào đợt cô ta đi du lịch. Nói không chừng lần du lịch đó cô ta đã có người đàn ông khác rồi.” Y Y tức giận đem mọi chuyện để áp đặt lên Tư Vũ.
Nghe xong, Mộ Phi trong lòng ân hận, cắn chặt răng bởi lẽ anh hoàn toàn tin lời của Y Y nói.
Bằng không, nếu như cô ta yêu anh, tại sao năm ấy lại hận đến mức không nói một lời nào, lại lựa chọn hủy hôn?
Tư Vũ lái xe đến trường học, trên đường đi cô luôn nghĩ người đàn ông trong tim cô mười mấy năm thật sự đáng để quên.
Thời gian vẫn còn sớm, Đường Tư Vũ đi đến tiểu khu bên cạnh, tìm đến căn hộ mới mua. Căn hộ này khoảng hơn 120 mét vuông, có 2 phòng khách và 3 phòng ngủ, được trang trí vô cùng sang trọng, khắp nơi đều mang lại hơi thở của tuổi trẻ, rất phù hợp với hai mẹ con cô.
Cha cô thực sự rất quan tâm đến hai mẹ con, ngay cả đàn piano cũng đã mua sẵn rồi, lại còn là loại đàn mới nhất nữa. Đường Tư Vũ đánh thử vài nốt, trên môi liền nở nụ cười, cha cô rất biết chọn đàn, đã chọn được một chiếc đàn cao cấp vô cùng tốt.
Đường Tư Vũ nhìn một lượt, tất cả đều được bố trí vô cùng ổn thỏa, không cần phải mua thêm thứ gì nữa. Cô định thứ 7 tuần này sẽ đưa con đến đây ở, và mời Tô Hi đến ở ăn bữa cơm đầu tiên dọn vào nhà mới.
Nghĩ đến việc này, cô liền thở phào một hơi. Vậy là cô và con trai đã có nhà riêng của mình rồi.
Lúc này mới khoảng 3 giờ, trường mầm non vẫn chưa mở cổng cho phụ huynh đến đón con, trước cổng trường bây giờ vô cùng yên tĩnh.
Bỗng ở trước cổng chính có một hàng 3 chiếc xe ô tô con màu đen thần bí đỗ xuống. Sau đó có một tên vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen đi đến chiếc xe ở giữa, mở cửa cho người ngồi ở ghế sau.
Một đôi chân thon dài duỗi ra ngoài, sau đó đôi giày da bóng loáng không vương chút bụi đặt xuống đất. Tiếp theo là một thân hình cao lớn đầy uy nghiêm bước ra khỏi xe.
Người đàn ông đang đứng trước xe ô tô cao khoảng 1m9, ánh chiều tà chiếu rọi vào đằng sau lưng của anh ta khiến toàn thân phảng phát như tỏa ra một ánh hào quang như một vị thần.
Kiêu ngạo đến chói mắt, nỗi bật hơn người.
Cảm giác không có bất cứ một từ ngữ nào có thể lột tả rõ nét được sự cao quý cũng như nhan sắc không chút tì vết của anh ta.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn vào cánh cổng đang đóng chặt, ngoài cổng lại còn có bảo vệ đang trông coi nghiêm ngặt, anh ta hơi nheo mắt rồi tiến về phía trước. Hai tên vệ sĩ muốn đi theo nhưng đã bị người đàn ông kia chặn lại.
Hai người bảo vệ đang đứng ở cổng trường nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đang tiến lại gần, có chút hiểu kỳ hỏi: “Xin chào, ngài muốn tìm ai ạ?”
“Tìm con trai tôi.”
“Cho hỏi, con trai của ngài là?” Hai người bảo vệ có cảm giác hình như đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu đó rồi.
“Con tôi tên là Đường Dĩ Hi.” Giọng nói trầm ấm của Hình Liệt Hàn vang lên chắc nịch.
Chuyện Đường Dĩ Hi tìm cha mọi người ai ai cũng đều biết đến, hơn nữa những người bảo vệ làm ở đây cũng biết rất rõ điều đó. Nhưng trước giờ họ chỉ thấy mẹ của cậu bé đưa đón cậu đi học, chưa nhìn thấy bố của cậu bé bao giờ. Lẽ nào người đàn ông đẹp trai trước mặt lại chính là cha của cậu nhóc?
“Thưa ngài, giờ tan học của học sinh là 4 giờ 30 phút, vậy ngài có thể đến đón cháu bé sau 4 giờ 30 phút được không?” Người bảo vệ cảm giác hai chân mềm nhữn khi đứng trước người đàn ông này, dường như đến nói chuyện cũng không dám nói to.
Rõ ràng chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi, nhưng cả người anh ta lại toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ. Cảm giác khí thế vô cùng quyền uy khiến cho người đối diện có cảm giác bị áp bức đến mức không thể thở nỗi.
“Tôi muốn nói chuyện với viện trưởng của các người.” Hình Liệt Hàn nheo nheo mắt. Anh vốn dĩ muốn đón con đi trước khi tan học, có như vậy thì người phụ nữ kia mới chủ động tìm đến cửa.
“Việc này…”
“Tôi không phải người xấu. Tôi là Hình Liệt Hàn – cha ruột của Đường Dĩ Hi.” Câu nói này dường như có ma thuật gì đó, khiến cho người bảo vệ lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng. Sau khi báo cáo rõ tình hình, một người phụ nữ trung niên phúc hậu đi đến. Khi vừa nhìn thấy Hình Liệt Hàn, khuôn mặt bà ta hiện lên vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Ngài Hình, không biết tôi có thể giúp gì được cho ngài không ạ?” Trên khuôn mặt viện trưởng dần dần nở nụ cười, hóa ra đây chính là cha ruột của bạn nhỏ Đường Dĩ Hi “Tôi muốn gặp con trai tôi – Đường Dĩ Hi.” Hình Liệt Hàn nhìn bà ta nói.
“Nhưng trường học đã có quy định không được gặp các con trong thời gian lên lớp. Hơn nữa, trước kia ngài cũng chưa đăng ký dưới thân phận là cha của đứa nhỏ, vậy nên…”