Ba người liền tức tốc chạy đến bệnh viện, ở phòng cấp cứu. Anh giống như
người mất hồn, chuyện này là như thế nào, rốt cuộc là tại sao đột ngột
xảy ra tai nạn như thế này.
Anh đi tới đi lui, Lăng Thần chạy đến nắm lấy tay anh: "Daddy, ngài
bình tĩnh, hãy ngồi xuống. Ông nội là người rất kiên cường, ông ấy chắc
chắn sẽ không sao."
Hạ Vy Vy cũng tới gần anh, cô kéo tay anh đi tới rồi đặt anh ngồi
xuống ghế: "Thiên, em biết tâm trạng anh không ổn định, anh hãy bình
tĩnh lại. Ba sẽ không sao."
Lăng Ngạo Thiên cắn môi, hai bàn tay anh đặt lên đầu, lúc trước thì mẹ anh bây giờ ba anh cũng bị tai nạn. Tại sao!
Lăng Hoa chạy đến, sắc mặt trắng bệch, nhìn bà giờ đây không quý phái tao nhã như trước. Bà khóc, con dâu của bà cũng vậy, giờ con trai của
bà cũng vậy. Bà hớt ha hớt hải, giọng không bình tĩnh chút nào.. vô cùng lo lắng: "Chuyện gì xảy ra, tại sao cha con lại bị tai nạn?" Bà hỏi.
Quản gia Tô tiến đến đưa khăn cho bà để lau mồ hôi: "Lão phu nhân,
lão gia sẽ ổn thôi. Người đừng quá xúc động." Bà gật đầu, Hạ Vy Vy đỡ
lấy bà: "Bà nội, lúc đó ba đến nhà chúng con ăn một bữa cơm sau đó rời
đi. Không lâu sau thì đột nhiên người của anh ấy đến nói ba bị tai nạn."
Lăng Hoa sắc mặt ngày càng thêm tệ, bà đau đầu nói: "Ta thật không
thể hiểu nỗi, Phong nó luôn cảnh giác mọi thứ mà lại bị tai nạn. Từ nhỏ
đến lớn nó chưa bao giờ làm cho ta lo lắng, không hề quá phận."
Lăng Ngạo Thiên nghe liền có phản ứng, đúng. Cha của anh là người rất là cảnh giác, sự nguy hiểm, xảo quyệt của ông đều giống như anh. Về
việc tai nạn thì không thể nào, ông có thể tránh né. Ông rất thông minh
trong trường hợp đó sẽ biết làm thế nào, đáng ra vết thương của ông cho
dù có nặng cũng không thể rơi vào tình thế nguy hiểm như thế này! Anh
nhấc máy gọi điện cho Tống Thành: "Cậu mau điều tra về tai nạn của ba
tôi." "Vâng, tôi lập tức điều tra." Tống Thành bên dây kia nói.
Anh suy xét lại, kế hoạch này là được bày sẵn, cái tai nạn này không
phải là trùng hợp mà là có người muốn hại ông. Từ lâu ông đã không tiếp
quản chuyện của tập đoàn Lăng Đế, vậy thì có lợi ích gì khi đối đầu với
ông? 15 phút sau Tống Thành chạy đến, ông cúi đầu chào Lăng lão phu
nhân, anh có vẻ ấp úng. Lăng Ngạo Thiên nổi nóng, Tống Thành này là đang ấp a ấp úng cái gì: "Nói mau!"
"Lăng tổng đã điều tra ra chuyện là tai nạn giao thông này là được
người ta bày sẵn, chiếc xe khi đó đâm thẳng vào chỗ ông ngồi chứ không
phải là trùng hợp. Theo thông tin cho biết không những đâm vào xe ông 1
lần mà là 2 lần nên lão gia mới trong tình trạng nguy kịch." Tống Thành
nói.
Lăng Hoa nghe, bà hốt hoảng: "Trời ơi, thật là ác, thật là nhẫn tâm.
Ai đã đối xử với con trai của tôi như vậy?" Bà ngất xỉu, Hạ Vy Vy hoảng: "Mau! Lão phu nhân ngất rồi! Ông Tô hãy dẫn bà nội qua phòng nghỉ
ngơi."
Quản gianTô gật đầu, các bảo tiêu đỡ lấy bà đi.
Mã Anh và Lăng Quốc Vĩ chạy đến, Mã Anh khóc lóc, bà ngồi khuỵ dưới
đất: "Lão gia, ai đã làm ông bị như vậy?" Lăng Quốc Vĩ đỡ bà, anh an ủi: "Mẹ, ngài hãy đứng lên, ba sẽ không sao. Ông ấy sẽ không bỏ rơi ngài."
Mã Anh hét: "Cha con bị tai nạn xe rất nặng! Con làm sao biết ba của
con không sao?" Lăng Ngạo Thiên đứng dậy, sát khí đằng đằng, ánh mắt
lạnh lùng chỉa về hai người nói: "Bà làm sao biết được ba tôi bị tai
nạn? Tôi nhớ tôi đã dặn không nói cho ai biết." Mã Anh hoảng sợ, bà nói
có phần nghẹn họng: "Ta.. ta là vô tình nghe thấy." Ánh mắt của bà tránh đi anh.
Lăng Ngạo Thiên cười khinh bỉ, anh nói: "Tốt nhất là bà nên không
biết gì, tôi cũng mong bà đừng quên tai nạn xe của mẹ tôi." Mã Anh co
rụt người lại, Lăng Ngạo Thiên đã biết gì rồi chăng.. không.. tuyệt đối
không vì tai nạn đó được sắp xếp rất kĩ càng. Chẳng để lại manh mối..
Lăng Quốc Vĩ đang quỳ kế bên ôm lấy đỡ bà, anh ngước lên nhìn Lăng
Ngạo Thiên giọng rụt rè: "Anh hai, mẹ em bà ấy sẽ không làm hại người
một nhà.."
Lăng Ngạo Thiên nhìn Lăng Quốc Vĩ, tên Lăng Quốc Vĩ này đúng là tính
tình khác hẳn Mã Anh đầy mưu mô kia. Dù được bàn tán là một tay chơi
nhưng anh thừa biết cậu ta làm như vậy vì không muốn anh để mắt tới. Mục đích quá rõ ràng, nếu như Lăng Quốc Vĩ này dòm ngó đến tài sản anh, anh sẽ lập tức khai trừ ra. Không những cũng không được cung cấp tiền mà
còn sống khổ sở.
Mã Anh chẳng giàu có, là một người phụ nữ sống ở quê lên, thời đi học bà bị người ta ức hϊếp thì Lộ Tư Tuyết đến ngăn cản, tình bạn của hai
người trờ nên tốt đẹp. Nhưng cũng chẳng bao lâu lại là một sự đối kị của Mã Anh, Lộ Tư Tuyết khi đi với Mã Anh thì bà là ánh sáng hào quang rực
rỡ. Thiên kim tiểu thư nhà Lộ gia, Lộ lão gia và lộ phu nhân sủng Lộ Tư
Tuyết đến tận trời. Dựa vào đâu Mã Anh bà chỉ là một người nghèo từ quê
lên, còn Lộ Tư Tuyết này lại sống trong một nhà giàu có.
Một lần gặp Lăng Phong thì bà trúng tiếng sét ái tình, nào ngờ Lăng
Phong lại yêu mến Lộ Tư Tuyết, bất chấp niềm kiêu hãnh của người đàn ông Lăng gia chỉ để lấy lòng Lộ Tư Tuyết. Bà như hình với bóng lúc nào cũng nhìn hai người đi chơi chung với nhau, thân thiết như đã quen biết rất
lâu...
Đám cưới của Lăng Phong và Lộ Tư Tuyết được nhiều người chúc phúc,
đám cưới này là một tay Lăng Phong thiết kế, sắp xếp hoành tráng nhất
dành cho người vợ sắp cưới của ông.
Bà chịu đựng nhiều năm rồi lại phải chờ đợi, bà vốn dĩ biết Lăng Ngạo Thiên và Lăng Phong không hề thân thiết như cha con ruột thịt. Thì cố
gắng tiếp cận ông, ông vì không kiềm lòng được sau đó quan hệ mập mờ sau lưng người Lăng gia. Bí mật có con với ông.
Dựng lên cái tai nạn bỉ ổi, độc ác đó để Lộ Tư Tuyết chết. Bà làm đủ
mọi cách để ông phải bắt buộc kết hôn với bà, Lộ Tư Tuyết đã chết nên
không phải là mối nguy hiểm gì đối với bà nữa. Bà say đắm Lăng Phong,
điên cuồng...
Ai mà ngờ được đúng không? Đấy là bạn thân của Lộ Tư Tuyết mà.. nhưng cứ tưởng sẽ tốt lành. Lăng Ngạo Thiên lại luôn luôn chướng mắt bà, làm
nhiều hành động khiến bà sợ hãi.
Bà luôn tỏ vẻ ngây thơ, là một người mẹ hiền cho dù con không phải
máu mủ nhưng "vẫn yêu thương con" Còn anh thì luôn lộ ra ánh mắt sát khí như kiểu "Bà đừng hòng mơ tưởng đến đồ của Lăng gia, 1 xu cũng không
cho bà và con trai cưng của bà."
Đành chịu, tất cả đều được đứng tên của anh. Anh không cho thì có làm bao nhiêu cách cũng vô vị, muốn gϊếŧ anh để lấy tài sản? Cũng mơ luôn.
Tài sản của anh khi anh mất sẽ cho Hạ Vy Vy, Lăng Thần và đứa bé
trong bụng cô. Kể cả người cha hay bà nội của anh đều không đưa. Anh
biết rõ vợ của anh hiểu ý anh, anh đưa cho Hạ Vy Vy mà không phải hai
người thân thích nhất, cũng kì lạ.
Tính toán mọi thứ nếu cứ giao cho Lăng Hoa hoặc Lăng Phong thì Mã Anh này sớm muốn cũng đoạt lấy. Anh là người mưu mô, Đại ma vương như anh
sẽ không để bà già tính kế.
Mã Anh cũng chỉ ngồi đó không hó hé gì.. Lăng Phong không để cho bà
thừa kế tiếp quản Lăng gia mà lại cho Lăng Ngạo Thiên, bà là vợ của ông
mà ông không cho. Mặt mũi để ở đâu được chứ!
Bà nghiến răng nghiến lợi, chợt bừng tỉnh, bà lắc đầu đưa tay lên
trán xoa xoa. Bà không nên kích động hay lộ ra vẻ mặt không đúng trước
mặt Lăng Ngạo Thiên, anh đây nhìn cái là biết. Lăng Quốc Vĩ lấy tay đỡ
bà đứng dậy, bà cúi đầu không hé nửa lời.
Lăng Quốc Vĩ cũng không hề nghĩ tới đối đầu với anh hai của mình, nếu đối đầu với Lăng Ngạo Thiên thì chắc chắn Lăng Quốc Vĩ sẽ phải sống khổ sở. Vì anh biết anh hai của cậu rất căm ghét mẹ của mình.
Hạ Vy Vy đi tới nắm lấy cổ tay anh, cô nói nhỏ: "Được rồi anh." Lăng
Ngạo Thiên nhìn cô sau đó gật đầu, anh nắm tay cô, anh thở dài: "Em lên
ghế ngồi." Anh lấy tay choàng qua eo cô, đỡ cô đi từ từ đến ghế. Lăng
Thần kéo kéo nhẹ vào quần của anh: "Daddy, hai người đó là ai?" Cậu hỏi.
Anh nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn đang nắm lấy quần anh, anh bế cậu
lên: "Mã Anh và con trai của bà." Lăng Thần gật đầu, cậu nói nhỏ vô tai
anh: "Con cảm thấy Mã Anh này không vừa đâu Daddy, con mặc dù 3 tuổi
nhưng theo con đánh giá thì người đàn bà này không dễ phơi bày mặt
thật."
Đúng la Mã Anh chịu đựng bị anh chửi xỏ rất giỏi, không hề tức giận
bao giờ. Bà mà tức giận với anh hay làm bậy trước mặt anh thì chỉ có
đường chết! Anh cười: "Sao con lại cảm thấy như vậy?"
"Con đã điều tra qua chuyện của bà nội, cái tai nạn đó thật là vô lí
chết mất. Mã Anh đó không bao lâu lại được ông nội đón về, đã vậy người
con của bà còn tầm tuổi của Daddy. Cũng tra ra bà ta đã qua lại với ông
nội một thời gian sau đó biến mất hơn 1 năm, ra là sinh con của ông
nội." Lăng Thần nghiêm túc phân tích.
"Con nghĩ Mã Anh này sẽ là người rất hiểm độc. Có thể suy ra toàn là
trong kế hoạch của bà ấy." Cậu lại thì thầm vào tai anh: "Con nghĩ
chuyện này Daddy không biết, con đã tra ra được tai nạn của bà nội xảy
ra là trước một ngày Mã Anh đó len lén đi gặp ai đó, còn đưa cả sắp
tiền." Cậu cười hắc hắc.
Lăng Ngạo Thiên ngạc nhiên, tai nạn đó anh không điều tra ra được
chuyện gì chỉ là chiếc xe tông vào Lộ Tư Tuyết là xe bị đánh cắp: "Sao
con điều tra được?" Lăng Thần ung dung nói: "Con mà, cộng thêm khi đã
dùng tiền điều tra không được thì con sẽ dùng sắc. Nhìn con đẹp trai như vậy ai mà chẳng đổ đốn." Cậu đắc ý.
"Con đã làm tỏ vẻ đáng thương để hỏi chuyện người hàng xóm của Mã
Anh, có một cụ bà tầm tuổi 70. Tình cảnh bà ấy sống không tốt nên là đi
lượm rác để bán kiếm ăn, một đêm vô tình đang lượm. Trong hẻm có tiếng
động của ai đó, giờ đã trễ nên bà nhìn vào xem. Mã Anh đó cứ thần bí,
nhìn tới nhìn lui như sợ ai thấy vậy. Người đàn ông kia ăn bận toàn đồ
đen, mặt mũi không nhìn rõ."
Lăng Ngạo Thiên nhìn sang Mã Anh, vô tình thấy bà đang cười thầm, anh trợn cả mắt vì sợ nhìn sai. Mã Anh đang cười thì thấy anh nhìn chằm
chằm vào bà liền co rụt miệng lại, liệu anh có thấy bà cười không?
Lăng Ngạo Thiên cau mày, cái bà già này chắc chắn có dính dáng tới
hai vụ tai nạn. Không những hại chết mẹ anh còn muốn hại luôn cha anh.
Lăng Thần đi tới chỗ Mã Anh và Lăng Quốc Vĩ. Cậu chỉ vào bà: "Bà là Mã
Anh?" Lăng Quốc Vĩ nhìn chằm chằm vào cậu.
Bà cười, người đầy mồ hôi: "Phải, ta là bà nội của con." Lăng Thần
míu môi: "Bà nội con mất rồi, bà không phải." Mã Anh cứng đờ, bà lấy
khăn lau mặt mình: "Ta là bà nội 2 của con."
Lăng Thần lạnh lùng nhìn bà, cậu ngồi kế bên Mã Anh nói nhỏ vào tai:
"Tôi biết bà làm gì, tôi không phải trẻ con." Mã Anh sợ hãi nhìn cậu.
Cậu cười một cái, thân hình nhỏ nhắn đôi chân đang đung đưa. Mã Anh hận
không thể dạy dỗ cậu, cậu rất giống ba mình, luôn làm khó và đối đầu với bà đến cùng.
Bà nắm chặt tay vào ghế, kể cả đứa bé 3 tuổi mà còn ăn dám nói hỗn
hào như vậy không xem bà ra gì. Ninh Tiểu Y, Cao Lãng, Mạc Dương Minh
chạy đến bệnh viện.
Ninh Tiểu Y chạy đến bên Hạ Vy Vy: "Lăng lão gia ngài ấy ổn chứ?" Hạ
Vy Vy lắc đầu, cô nhìn vào phòng cấp cứu: "Điều tra ra có người cố tình
đâm vào ông ấy."
Ninh Tiểu Y hoảng hốt, cô nói: "Thật vậy sao?" Cô ngồi xuống ghế bên
Hạ Vy Vy, thở dài: "Lăng lão gia phúc khí rất tốt, chắc sẽ không sao mặc dù ngài ấy hơi kiêu ngạo nhưng người Lăng gia luôn như vậy mà thật sự
là người tốt bụng."
Cô gật đầu: "Tôi biết, làm phiền ba người quá vì bỏ thời gian đến đây." Ninh Tiểu Y lắc đầu: "Không sao."
Cao Lãng và Mạc Dương Minh ở bên chỗ anh. Anh đau đầu không nói gì
Cao Lãng đứng dựa lưng vào tường, Mạc Dương Minh thì ngồi kế anh. Ba
người cứ im lặng như vậy.
Mạc Dương Minh bất đắc dĩ vỗ vai anh: "Mọi chuyện sẽ tốt, tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng để có kết quả hài lòng." Cao Lãng nhìn hai
người: "Tai nạn này làm rất cặn kẽ, kể cả người tông cũng là người bị
tâm thần thì điều như thế nào. Mà người tâm thần sẽ được khoan dung bởi
pháp luật, ở đâu ra một kẻ điên như vậy, rốt cuộc là như thế nào?
Tông liên tiếp vào ông ấy, có đúng là tâm thần thật, tên này nhất
quyết muốn diệt ông ấy tận gốc, bao gồm thêm tông rất chính xác. Không
nói đùa nhưng người tâm thần nó phải tông liên tục chứ không phải lùi
lại rồi tông, cứ như vậy lùi rồi đâm thẳng ngay chỗ ông ngồi 2 3 lần."
Lăng Ngạo Thiên và Mạc Dương Minh nghe anh nói thì rất là hợp lí, làm gì có chuyện người tâm thần như vậy.
Cao Lãng nhìn bên phía Mã Anh và Lăng Quốc Vĩ: "Dù tôi đây không quan tâm về hai người đó nhưng tôi cảm thấy Lăng Quốc Vĩ đó cũng không biết
chuyện này. Nhưng đổi lại Mã Anh đó biết đấy."
Hai người nhìn anh, Mạc Dương Minh hỏi: "Làm sao cậu biết?"
Cao Lãng thản nhiên nói: "Nhìn sắc mặt bà ta xem, vẫn hồng hào, chồng bà ta tai nạn mà bà ta còn bỏ thời gian ra trang điểm. Tay của bà ta cứ cáu vào nhau đến chảy máu cũng không đau, nói chính xác bà ta đang sợ
hãi gì đó. Nhìn bà ta cũng chẳng phải đau lòng, cậu nói xem nếu như ông
chết tiền bảo hiểm của ông sẽ thuộc về cậu và bà cậu nhưng mà tài sản
không cho bà ấy thì tiền bảo hiểm cũng phải cho bà ấy. Nếu không cho bên ngoài sẽ đồn Lăng gia bạc đãi bà ta. 1 xu cũng không cho."
Hai người hiểu ý anh, Lăng Ngạo Thiên nói: "Bà già đó đúng là hiểm,
vì tiền có thể gϊếŧ người." Giọng của Hạ Vy Vy vang đến tai anh: "Thiên, bác sĩ ra rồi."
Anh đứng dậy đi đến, Cao Lãng và Mạc Dương Minh theo sau. Anh nắm tay cô: "Sao rồi?"