Chương 161: Lăng Ngạo Thiên là kẻ bám đuôi?

Hạ Vy Vy nở nụ cười chạy về phía Lăng Ngạo Thiên, hai tay giang ra ôm chầm lấy anh: "Chú à!" Chúng ta đương nhiên là quen, tôi.. chính là cháu gái của chú ấy. Chủ tịch Lăng Đế và là anh chồng quốc dân, chú ấy đúng

chuẩn gu tôi nhưng mà đáng tiếc tôi lại là cháu gái mới đau oa~

Lăng Ngạo Thiên cười phì xoa đầu của cô, 4 năm nay nghe cách xưng hô

chú cháu nhưng vẫn có chút chua xót trong lòng. Chỉ có cách này mới có

thể ở bên cô vợ bé nhỏ này, anh thở dài.. không thể không lo cho cô ấy,

chỉ là.. cách cô gọi chú luôn khiến cho cậu bé của anh nổi dậy, quá kí©h thí©ɧ!

Vĩ Trạch đơ cả người, anh đưa ngón tay chỉ vào cậu của mình bảo:

"Chú.. chú.. chú?" Cái chó gì vậy, vợ chồng rồi lại chú cháu. Chừ đã,

tiếp thu không kịp.. lσạи ɭυâи thật sự là lσạи ɭυâи. Ý, nhưng mà cậu ấy

với honey đâu có cùng chung huyết thống thì sao lσạи ɭυâи được!

Anh đầu tóc chà chà đến rối đi, tâm tình vẫn hoảng loạn không hiểu

chuyện gì đang xảy ra: "Chú, cháu.. ôm ấp tình cảm mặn nồng, cô ấy có

thật sự là mất trí nhớ không đây?" Anh cắn cắn ngón tay của mình rồi lén liếc nhìn cô.

Hự.. đáng sợ, hơi hơi ớn lạnh..

Biết ngay mà, cậu lại bắn con mắt viên đạn đó về phía mình rồi. Mau

rút, phải rút thôi. Vĩ Trạch lập tức bỏ chạy leo lên xe, bảo tài xế:

"Mau, chạy ngay và lập tức!" Tài xế cứ thế nghe theo, người trợ lý ngồi

phía trước quay người hỏi anh: "Sao vậy? Không phải đang cua cô ảnh hậu

đó sao?"

"Xuỳ, mặc tôi đi. Lái về dinh thự!" Mẹ nó, cứ mỗi lần có cơ hội gặp

riêng là cậu liền xuất hiện, đâu cần phải quản vợ như vậy. Vĩ Trạch âm

trầm hướng ra ngoài cửa sổ, anh chẹp chẹp cái môi: "Cậu à.. Vy Vy bây

giờ đâu còn là của riêng cậu." Người trợ lý hướng mắt lên gương phản

chiếu nhìn Vĩ Trạch đang trầm tư suy nghĩ: "Lăng tổng lại đến rồi đúng

không? Từ hồi cô ấy còn là một diễn viên nhỏ bé mà có thể lấy được tình

cảm của người nắm trọn Trung Quốc trong lòng bàn tay, bây giờ cô ấy trở

thành ảnh hậu càng ngày càng thân thiết với Lăng tổng hơn."

Người trợ lý này tên là Chung Tuấn, Chung Tuấn cầm lấy một quyển vở

rồi lật trang giấy ra, cầm lấy bút ghi vào: "Đây là lần thứ 100 bị Lăng

tổng đến phá, lần 497 Lăng tổng đến dinh thự đe doạ, lần 238 bị người

Lăng tổng theo dõi." 4 năm nay công nhận Vĩ Trạch với Lucy Trương đó gặp nhau toàn bị phá cho hôi: "Tôi nói này cậu cua không xong thì đừng me

người ta, chống đối với cậu của cậu chẳng khác gì chọn cái chết."

Vĩ Trạch nổi gân điên lên nói: "Cậu ấy là kẻ bám đuôi, nếu không cô

ấy sẽ thuộc về tôi rồi! Tôi hoàn hảo như vậy! Đương nhiên là sẽ yêu

tôi!" Chung Tuấn nói thẳng thừng đâm con dao xuyên tim anh: "Lăng tổng

đứng TOP.1 anh chồng quốc dân người ta muốn gả và muốn ngủ cùng nhất,

bao lâu nay hạng đó chưa từng có ai vượt qua được. Cao tổng TOP.2 nhưng

tiếc là tuột hạng TOP.3 rồi vì ngài ấy đã kết hôn và tổ chức hôn lễ

hoành tráng với Ninh nhị tiểu thư Ninh Tiểu Y, còn có một bé gái gần

sang 4 tuổi của cả hai nữa. Mạc phó tổng thì cứ thế mà leo lên TOP.2 có

scandal tình yêu với công chúa nước Anh, cậu chỉ mới TOP.5 sao mà sánh

bằng." Ai ai cũng ghê gớm thế mà muốn lên hạng là lên à, do công chúng

bình chọn chứ không có mua TOP làm chi đâu.

"Còn Lucy Trương là vợ quốc dân TOP.1, cô ấy cũng là đứng TOP.4 trong anh chồng quốc dân. Tôi chả hiểu sao cô ấy là nữ mà lại lọt vào bảng

xếp hạng của nam." Chung Tuấn vẫn nói tiếp không ngừng, nói luyên thuyên luyên thuyên...

Vĩ Trạch mất kiên nhẫn hừ bảo: "Là do cô ấy quá hoàn hảo, đứng TOP đó cũng không lạ!"

"Lạ một cái là cậu thua hạng cô ấy." Chung Tuấn bèn cười nhếch môi,

miệng của anh thật là độc. Nói câu nào câu đó khiến người ta nghẹn họng

nuốt hết vào bên trong.

"..." Vĩ Trạch nghe mà tức muốn nôn ra máu luôn, ông đây thừa biết cho nên đừng nói thẳng ra như vậy. Dễ tổn thương lắm!

Lăng Ngạo Thiên mĩm cười xoa xoa cái đầu của cô, nói nhỏ nhẹ lại dịu

dàng: "Cháu diễn có tốt không? Phim đã đóng chưa?" Hạ Vy Vy đỏ mặt nhìn

anh, rõ ràng chỉ thua kém 3 tuổi mà phải kêu bằng chú, nếu chú ấy có vợ

mình sợ là sẽ đau lòng chết mất oa oa, chú ấy luôn như thế.. luôn dịu

dàng luôn ấm áp: "Dạ rồi ạ, phim rất tốt sẽ công chiếu ngay thôi. Chú

đến đây để đón cháu sao?"

"Ừ, ông chú này đến đón cháu gái bé bỏng. Về thôi."

Lăng Ngạo Thiên choàng eo của cô, Hạ Vy Vy cũng có chút ngạc nhiên..

sự thân mật này cô không kiêng kỵ, mình không ghét chú ấy và mình có cảm giác mình muốn gần chú ấy thêm chút nữa. Gần đến mức không cô gái nào

có thể sánh bằng, tiếc thay.. chú ấy lại là chú của mình: "Vâng." Hai

người ngồi trên xe nói chuyện vui vẻ như thường ngày.

"Cháu nhớ Tiểu Bảo."

Anh gật đầu vén mái tóc của cô lên: "Thằng bé đang trên máy bay tư

nhân qua đây, nó ở bên Pháp chắc cũng đã chán ngấy rồi. Cũng là lần đầu

tiên, thằng bé gặp con trai của chú nhỉ?" Hạ Vy Vy cúi đầu, ừ nhỉ.. mình lại quên chú ấy cũng có con, Thần Thần là một đứa bé đáng yêu: "Đúng

vậy, chú!"

Lăng Ngạo Thiên nhìn cô mà trái tim nhảy dựng lên, anh dựa người vào

ghế nói: "Ở đây, sẽ không ai có thể ăn hϊếp cháu. Chú hứa đấy!" Hạ Vy Vy cười cười: "Chú này, cháu mạnh mẽ lắm đó không dễ bị ăn hϊếp đâu!" Anh

gật gật đầu, phải.. em là một cô gái mạnh mẽ, là người phụ nữ của anh.

Không biết bao lâu rồi chưa được gọi em một tiếng vợ, đói chết đi được

cũng phải nhịn.

Nếu như có ý với chú ấy, Thần Thần chắc sẽ buồn mình lắm.

Dù sao đi nữa đối với mình ngay từ đầu việc cùng chú ấy là không có kết quả và không thể nào rồi.

Đâu nào biết, 4 năm nay sự ưu ái lại bao dung của anh đã khiến cô động lòng.