Chương 55: Vừa buồn cười vừa tức giận

Thời gian cứ dần dần trôi qua, 9 giờ.

Tối hôm qua sau khi uống thuốc nhờ tác dụng của thuốc an thần nên Lâm Túc ngủ khá sâu, nghỉ ngơi đầy đủ làm cho gương mặt tái nhợt của cô đã trở lại hồng hào, ý thức dần dần tỉnh táo hơn, cô vừa mở mắt theo bản năng thu cánh tay lại thì thấy trống rỗng...

Ngủ một giấc thức dậy, Diệp Đồng bị cô ôm trong lòng đã biến thành tấm chăn lạnh lẽo, trong mắt Lâm Túc hiện lên vẻ mê mang.

Cô nhớ rất rõ hôm nay muốn mở mắt nói với Diệp Đồng 'Chào buổi sáng', cô rõ ràng có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ trên người Diệp Đồng nhưng cô vừa mở mắt đã không còn nhìn thấy người kia.

"Đồng Đồng?" Lâm Túc lẩm bẩm, mang theo chấp niệm và hi vọng vội vàng xốc chăn xuống giường.

Ngay cả dép bông cũng không kịp mang, Lâm Túc đi chân trần giẫm lên sàn nhà, bước tới mở cửa phòng ngủ, cũng không nghe thấy động tĩnh, cô hướng về phía phòng khách gọi vài tiếng:

"Đồng Đồng?"

Không có ai đáp lại cô, trong nhà cực kỳ yên tĩnh, lạnh lẽo, giống như chưa từng có người tới, Đồng Đồng của cô không có trở về 'nhà', chuyện xảy ra tối hôm qua dường như chỉ là một cảnh trong giấc mơ hão huyền, tỉnh giấc mộng tan, tâm trạng Lâm Túc hoảng loạn, miệng cứ lẩm bẩm gọi 'Đồng Đồng', vừa nhìn khắp góc nhà tìm kiếm bóng hình người kia, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc.

Xác nhận Diệp Đồng không ở nhà, lại đi rồi... sắc mặt Lâm Túc dần dần tái nhợt, trong lòng nổi lên cảm giác bất lực nặng nề.

Thật ra kết quả này cô đã sớm đoán được, nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng Diệp Đồng trở về nhà của hai người, không rời đi nữa, ở lại bên cô cùng nhau bắt đầu lại, mà hi vọng tan biến, đối mặt với kết quả này khó có thể tiếp thu.

Chân trần bước trên sàn nhà lạnh băng, cô kéo bước chân nặng nề đi về phía phòng khách, ngước mắt nhìn ngôi nhà trống vắng đã trở lại yên tĩnh, trên mặt không có biến hóa gì.

Ngồi xuống sofa, ngẩng người thất thần, đôi mắt cụp xuống, khom người, đôi tay giơ lên dùng lòng bàn tay che khuất gương mặt. Cô lẳng lặng ngồi đó, thật lâu, không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi tiếng tít tít rất nhỏ đánh vỡ sự yên tĩnh của phòng khách.

Lâm Túc vẫn còn đắm chìm trong quá khứ không thoát ra được, mơ hồ nghe thấy động tĩnh nhưng cô không để ý, chỉ nghĩ là ảo giác.

Mà Diệp Đồng đổi giày xong cầm túi tiến vào phòng khách ngẩng đầu nhìn, bất ngờ nhìn thấy Lâm Túc ngồi ở sofa, cô ngẩng ra.

Lâm Túc mặc áo ngủ thuần trắng, hiển nhiên mới vừa rời giường không lâu, bàn tay che mặt không biết nghĩ gì, thoạt nhìn cả người chìm trong một tầng cô đơn nhàn nhạt.

"Lâm Túc?" Diệp Đồng mở miệng gọi, giọng nói quen thuộc rơi vào tai khiến Lâm Túc ngẩng đầu.

Cô nhìn chằm chằm Diệp Đồng không chớp mắt, giống như chỉ cần cô chớp mắt người trước mặt sẽ biến mất, cô giơ tay nhéo mặt mình, da thịt bị nhéo đỏ cũng không cảm giác đau.

"Cô làm gì vậy?" Diệp Đồng nhìn thấy hành động tự ngược của Lâm Túc.

"Tôi thử xem..." Giọng Lâm Túc nghẹn ngào: "Có phải nằm mơ không."

Nhất thời, Diệp Đồng vừa buồn cười vừa tức giận, vừa rồi chỉ cần liếc nhìn cô đã nhạy bén nhận ra tâm tình Lâm Túc sa sút, vừa định bước qua, ánh mắt vô tình nhìn xuống đất phát hiện hai chân Lâm Túc trống trơn, ngón chân tinh xảo dán lên sàn nhà.

"Trên mặt đất lạnh, sao không mang dép rồi đi ra?"

Lâm Túc rũ mắt, lúc này mới biết mình không mang dép, lòng bàn chân truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến cho những đầu ngón chân cô co lại.

Nhưng lạnh lẽo đó cũng không ngăn được dòng nước ấm xẹt qua tim cô, Lâm Túc cho rằng Diệp Đồng đi rồi không trở lại, Diệp Đồng chăm sóc cô một ngày một đêm có lẽ do cân nhắc tình cảm xưa, nhưng Diệp Đồng đi rồi trở lại, đứng trước mặt cô, chỉ cách 5 6 bước.

Lâm Túc không nói gì, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng cong môi cười, giống như không thèm để ý mình có mang dép hay không, trong mắt cô chỉ có người kia.

Diệp Đồng nhíu mày, cô xoay người trở vào phòng ngủ cầm đôi dép bông dưới giường mang ra đặt dưới chân Lâm Túc, ra dấu:

"Mau mang vào, bằng không bị cảm nặng khó chịu là do cô."

"Được." Lâm Túc mang dép vào, ngửa đầu nhìn Diệp Đồng, hỏi: "Không phải em đi rồi à, sao còn quay lại?"

"Tôi ra ngoài mua đồ ăn." thật ra Diệp Đồng không tính trở về.

"Mua đồ ăn?"

"Ừ." Diệp Đồng đơn giản giải thích "Bữa tiệc cuối năm đã hứa mời cô ăn một bữa, vừa hay ở đây cùng cô."

Lâm Túc nhíu mày:

"Chúng ta nhất định phải tính rõ ràng đến vậy sao?"

"Anh em ruột còn tính rõ ràng."

Lại tới nữa rồi.

Hai người quá hiểu đối phương, Lâm Túc biết Diệp Đồng không muốn nợ nhân tình của ai, đặc biệt là cô, Diệp Đồng vẫn luôn cảm thấy giữa cô và Diệp Đồng không nợ gì nhau là trạng thái ở chung tốt nhất, cô cũng tôn trọng Diệp Đồng, chỉ là ân tình này làm sao trả.

"Được rồi." Lâm Túc tiến lui chừng mực, nắm bắt rất tốt, cũng không cố chấp, cười hỏi: "Em mua gì?"

"Đều là món cô thích." Diệp Đồng vừa đi tới phòng bếp vừa đặt bữa sáng qua một bên nói: "Tôi gọi điện cho thư ký Tiêu rồi, chờ chị ấy qua, nấu xong đồ ăn sẽ đi, giữa trưa tôi không ăn cùng cô, buổi chiều tôi có việc phải tới công ty."

"Bận đến vậy?"

"Rất bận." Diệp Đồng trả lời, "Trừ bỏ công việc chính còn có hạng mục hợp tác với tập đoàn LT các người, bên này tôi cũng bắt đầu chuẩn bị buổi biểu diễn cho 3 tháng tới."

Lâm Túc bắt được trọng điểm, 3 tháng, buổi biểu diễn là bước cuối cùng hoàn thành hạng mục, cô yếu đuối dựa vào sofa, nhíu mày, hai ngón giữa theo thói quen co lại nhẹ nhàng dao động lên xuống.

"Cô cảm thấy thế nào, cơ thể có chỗ nào không khỏe?" Diệp Đồng lấy bữa sáng trong túi ra, đặt lên bàn trà.

"Đã đỡ hơn nhiều rồi." Lâm Túc nhìn thoáng qua: "Em mua cho tôi?"

Diệp Đồng gật đầu:

"Đừng quên uống thuốc, nhưng trước khi uống phải ăn mới được."

"Vậy em ăn chưa?"

"Rồi, ăn bên ngoài rồi." Diệp Đồng lấy điện thoại nhìn thời gian: "Sắp 10 giờ, tôi đi nấu cơm trước."

Diệp Đồng muốn vào bếp, câu 'Chào buổi sáng' giấu trong miệng không thể nói thành lời, bởi vì không phải ở trên giường, mở mắt ra người nhìn thấy đầu tiên là Diệp Đồng, bây giờ không tính là buổi sáng nữa, một câu 'Chào buổi sáng' mất đi cơ hội tốt để nói.

Nhưng ít ra, Diệp Đồng sẵn lòng quay lại, tia hi vọng của cô không hoàn toàn biến mất.

Chỉ cần có thời gian, chung quy sẽ hòa tan được những gai nhọn đâm người, cô sẽ đem những tiếc nuối nhất chưa kịp thực hiện hoàn thành.

Lâm Túc nhìn Diệp Đồng vào bếp, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt xong xuôi lúc này mới trở lại phòng khách, ngồi ở xuống sofa ăn sáng.

Tối qua cô ngủ quá say, căn bản không phát hiện Diệp Đồng ở trong lòng cô rời đi, bất quá sáng sớm Diệp Đồng thức dậy chắc là không muốn cô nhìn thấy bộ dạng Diệp Đồng ngủ trong lòng của cô, nếu chia tay nên duy trì khoảng cách mới phải.

Diệp Đồng thức dậy rất sớm, lúc ra khỏi tiểu khu Huy Hoàng đi đến tiểu khu Kim Bích, cô bất ngờ có chút do dự.

Nhớ tối tối qua lúc Lâm Túc ngủ mơ màng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gọi tên cô, ôm cô bảo ngày mai đừng đi, sau đó đầu óc giống như bị bẻ cong không nghe lời bảo cô quay lại.

"Mềm lòng là bệnh?" Diệp Đồng vừa rửa rau vừa nói thầm: "Chị em tốt nói có đạo lý, mềm lòng chính là bệnh nặng, không thuốc nào cứu được."

Ngẫm lại không biết dạo này chị em tốt của cô sao rồi, từ khi Bạc Y Cảnh đi công tác về, Kỷ Hoài Thu rất ít chủ động gọi điện cho cô hay tới nhà ăn cơm, ở trong tình trạng nửa mất tích, cô cũng không nên quấy rầy hai người họ.

"Tôi tới giúp em." Phía sau đột nhiên truyền tới giọng lâm Túc khàn khàn.

Diệp Đồng quay đầu lại nhìn nhìn:

"Được, cô giúp tôi rửa rau xanh đi."

Hai người cùng nhau làm việc chung quy so với một người làm nhanh hơn nhiều, tuy rằng Lâm Túc là một 'Sát thủ phòng bếp' không hơn không kém, nhưng chỉ cần cô luôn chú ý sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Diệp Đồng đi siêu thị mua nguyên liệu để nấu 4 món, hai mặn một xào một canh, đều là thường ngày Lâm Túc thích ăn, cũng đủ cho lâm Túc ăn.

Bữa cơm này bận rộn 2 tiếng đồng hồ, Diệp Đồng quá quen thuộc nơi này, cô tìm được chén đũa trong tủ cách âm, vừa mới dọn đồ ăn ra bàn xong, Tiêu Tử Ngọc tới, vừa đúng lúc thế chỗ cô.

"Cơm nước xong nhớ uống thuốc, uống nhiều nước, ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo." Diệp Đồng khẽ dặn dò vài câu, nhận lấy áo khoác từ Lâm Túc, vừa mặc vừa nói: "Hai người tự mình ăn đi, tôi còn có việc phải đi trước."

"Diệp tổng giám, cũng giữa trưa rồi, em ăn chút gì rồi đi." Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy Diệp Đồng đi về phía cửa, chạy nhanh tới giơ tay đẩy đẩy lão bản nhà cô đang đứng giống như người gỗ.

"Em không đói." Diệp Đồng quay đầu nhìn hai người: "Hai người ăn đi."

Lâm Túc đi đến cạnh Diệp Đồng, hỏi:

"Em còn đến thăm tôi không?"

Diệp Đồng cúi người thay giày, động tác chợt ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn người kia, trong đôi con ngươi đen nhanh toát ra vẻ mong chờ, Lâm Túc một lần bệnh không mười ngày thì nửa tháng mới khỏi hẳn, cô tránh tầm mắt Lâm Túc, thay giày xong mới trả lời:

"Có thời gian sẽ tới."

"Tôi chờ em." Mặt Lâm Túc nhiễm ý cười, rút đi vẻ lạnh lùng, ánh mắt dịu xuống, khóe môi cong lên, vô tình tăng thêm vài phần sắc đẹp của người bệnh.

Diệp Đồng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn thấy không khỏi ngẩn ra, không biết nên nói gì, chỉ khẽ ừ một tiếng, mới xoay người định rời đi, phía sau lưng chợt có thân người mềm mại dán tới.

Đôi tay bên eo ôm chặt, chưa tới mấy giây liền buông ra, thậm chí Diệp Đồng còn chưa kịp phản ứng, cơ thể mềm mại phía sau liền rời đi, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm Túc nhìn cô với vẻ mặt mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ, dường như chưa xảy ra chuyện gì.

Tiêu Tử Ngọc nhìn hai người tứ chi tiếp xúc thân mật dọa trợn tròn mắt há hốc mồm, cẩn thận đánh giá sắc mặt tổng giám, tổng giám không có kinh ngạc cũng không giận, chỉ là nhìn lão bản nhà cô vài lần rồi xoay người ra cửa, bộ dạng như tập mãi thành thói quen.

Cửa vừa đóng, Tiêu Tử Ngọc kích động thiếu chút nữa là nhảy dựng lên:

"Lão bản, trời ơi, quan hệ của hai người tiến bộ vượt bậc!"

Lâm Túc lãnh đạm cười:

"Được rồi, đừng ở đó kích động nữa, lại đây ăn cơm."

"Có thể không kích động sao, bây giờ dựa vào chị cây vạn tuế không nở hoa này!"

"Em không phải cây vạn tuế già không nở hoa?"

Thiếu chút nữa mắc bẫy, bị dụ nói ra rồi, mặt Tiêu Tử Ngọc đỏ lên:

"Ăn cơm, ăn cơm."

"Đừng tưởng tôi không biết, chuyện em cùng La Hoan." Lâm Túc cầm đũa thong thả gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

"Chị... cáo già, thật sự chuyện gì cũng không gạt được đôi mắt của chị."

Tiêu Tử Ngọc cũng không quá bất ngờ khi Lâm Túc biết, cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn, liếʍ môi:

"Em có lộc ăn rồi, sắc hương đủ vị, đã lâu không ăn đồ Diệp Đồng nấu, thật nhớ mùi vị đó!"

Còn có thể nấu cơm cho lão bản ăn, Tiêu Tử Ngọc nhìn ra, chỉ cần lão bản nhà cô xảy ra chuyện tổng giám liền mềm lòng.

Lần trước đau lưng phá được chút băng, lần này bị bệnh trực tiếp ở cùng chăm sóc, ánh rạng đông thắng lợi ngày càng sáng rồi!

Nếu nghiêm trọng hơn bị bệnh một chút... có phải... Tiêu Tử Ngọc tưởng tượng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt là lạ của Lâm Túc.

--------

Bên kia Diệp Đồng lái xe trở về công ty đã là 2 giờ chiều.

3 giờ có cuộc họp cấp cao, nội dung họp có liên quan đến buổi biểu diễn thời trang của hạng mục A, bởi vì buổi biểu diễn là giai đoạn cuối cùng hoàn thành hạng mục A cho nên rất quan trọng.

Buổi biểu diễn dự kiến ngày 10 tháng 3 tổ chức, sau khi tổ chức sẽ đưa trang phục Xuân Hạ sản xuất hàng loạt, Diệp Đồng đại khái tính qua, nhiều nhất 1 tháng kết thúc công việc. Khi hoàn thành, tháng 4 từ tập đoàn LT dọn về XM.

Họp 3 tiếng, 6 giờ tối mùa đông trời bắt đầu tối.

Diệp Đồng trở lại phòng tài vụ, mở cuộc họp nhỏ bàn bạc phân công việc tháng này cho nhân viên, mặt khác cổ vũ và khích lệ mọi người gần đây tăng ca vất vả, họp xong mới trở về phòng làm việc của mình.

Tối qua hẹn Chung Linh Vận 8 giờ tối nay cùng nhau ăn cơm, Diệp Đồng nhìn thời gian, bây giờ 7 giờ hơn, mới tắt máy tính chuẩn bị tan tầm, điện thoại bên cạnh chợt vang lên.

Diệp Đồng nhìn hiển thị điện thoại, ngồi lại ghế làm việc, cầm điện thoại ấn nghe.

"Đồng bảo, con tan ca chưa?"

"Con tan ca ngay đây." Diệp Đồng xoa ấn đường: "Lúc này gọi điện cho con, sẽ không tìm đối tượng cho con chứ?" Không đợi mẹ mình trả lời: "Mẹ, con nói với mẹ nhiều lần rồi, con kiên quyết không chịu đâu."

Mẹ Diệp vừa nghe con gái nói với thái độ kiên quyết, bà cười ha ha, trả lời: "Được rồi, người mẹ nhìn trúng con lại chướng mắt, mẹ dứt khoát không tìm, ăn tết con dắt về một người là được."

"Mẹ, người anh minh."

Mẹ Diệp:

"Nói chuyện chính sự với con."

"Con nghe, mẹ nói đi."

"Là thế này, mẹ nhớ con mỗi ngày đều gặp mặt lão bản tập đoàn LT mà nhỉ, tháng sau về nhà ăn tết, con giúp ba mẹ mua chút quà đi cảm ơn người ta, dù sao người ta cũng giúp đỡ gia đình mình trong công việc."

Hẳn là vậy, người kia giúp đỡ nhà cô quá nhiều, nhưng cô lại không biết, Diệp Đồng cụp mắt, khẽ nói:

"Dạ, con biết rồi, mẹ còn gì căn dặn không?"

Mẹ Diệp:

"Sớm về nhà ăn tết, ba con ngày nào cũng bên tai mẹ nhắc con quài."

"Con biết rồi." Diệp Đồng cười: "Ba mẹ giữ gìn sức khỏe."

Vừa kết thúc trò chuyện với mẹ, điện thoại lại truyền tới một cuộc gọi khác, Diệp Đồng nhìn hiển thị, nhấn nghe, bên kia truyền tới tiếng cười khẽ:

"Diệp Đồng, bây giờ em hết giờ làm chưa, chị tới đón em."

-------Hết chương 55--------

Ps. Một pha đăng lộn đi vào lòng đất :) Vừa đang đăng truyện vừa suy nghĩ hết giờ làm chạy về mua chè gì ăn nên đăng lộn