Dùng trứng gà bóc xong lăn qua chỗ bị cắn, buổi sáng đã hơn 7 giờ, Diệp Đồng lo lắng tay Lâm Túc không quá thuận tiện, bữa sáng nấu cháo thịt nạc, bưng chén húp cũng được.
Trên bàn ăn, Lâm Túc ngồi ở vị trí đối diện Diệp Đồng, cách nhau một cánh tay, không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy đối phương, lúc Diệp Đồng ăn cháo phát hiện thi thoảng Lâm Túc sẽ liếc mắt nhìn cô, lại không nói gì, cô đặt chén xuống, chủ động hỏi:
"Sao vậy, không hợp khẩu vị sao?"
Lâm Túc chống lại ánh mắt Diệp Đồng, mím môi, nhỏ giọng nói:
"Không phải."
"Vậy ăn nhanh đi, không sẽ lạnh."
"Ừm."
Lâm Túc cười trả lời, bưng chén cháo ăn nhưng mùi vị quen thuộc lại nhạt như nước ốc.
Thật ra nhắc tới thì một người trải qua sóng to gió lớn như Lâm Túc tính cách cũng không phải do dự thiếu quyết đoán, trái lại cô làm việc rất gọn gàng dứt khoát, quản lý xí nghiệp mấy nghìn người, từ khi tiếp quản LT đến bây giờ, sắp xếp xí nghiệp ngay ngắn rõ ràng, thị giá vốn tăng vọt.
*Thị giá vốn: Giá trị của một công ty được xác định bởi giá thị trường đối với các cổ phiếu thường đã phát hành còn lại.Tuổi càng lớn thì sự nghiệp càng thuận gió thuận nước nên cá nhân được mất thành bại đối với cô đã không quá quan trọng hoặc không để vào trong mắt.
Lâm Túc từ nhỏ đến lớn không thiếu bất kỳ thứ gì, duy chỉ có tình thân xem có vẻ rất nặng.
Điều này được quyết định bởi hoàn cảnh phát triển từ lúc nhỏ.
Từ khi Lâm Túc sinh ra, Lâm gia liền đem Lâm Túc thành người thừa kế mà bồi dưỡng nghiêm ngặt, mọi chuyện phải làm tới mức xuất sắc đứng đầu, tính cách rèn luyện mài dũa cứng cỏi chịu đựng, một ngày làm không tốt sẽ phải bị phạt, Lâm Túc thiếu hụt niềm vui của bạn cùng trang lứa, đối với tuổi thơ cô chỉ có bóng ma.
Một người như vậy khi bước vào yêu cả tinh thần và thể xác đều hòa nhập vào, nỗ lực đi che chở.
Bởi vì nguyên nhân là gia đình của chính mình, cô không thể bảo vệ Diệp Đồng chu toàn, cuối cùng lại mất đi phần tình yêu này, đối với người tự tin như Lâm Túc là đả kích trí mạng.
Cô đối với Diệp Đồng hổ thẹn và tự trách, thua thiệt này không cách nào bù đắp, bởi vì người kia là Diệp Đồng cho nên cô không cách nào gọn gàng dứt khoát, cô ôm thái độ do dự, thử từng bước từng bước một thăm dò tới gần, ý đồ làm mềm hóa lớp vỏ ngoài lạnh như băng kia.
Lúc Lâm Túc giả bộ ngủ, mặc dù Diệp Đồng nói rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe được, 6 năm, hai người vẫn không ngừng dây dưa.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trên bàn ăn hai người ăn cháo nhưng trong lòng đều có suy nghĩ riêng, Diệp Đồng phát hiện Lâm Túc không đúng lắm, thi thoảng cô ngẩng đầu nhìn Lâm Túc, thấy người kia dùng tay trái bưng chén, tay phải đặt trên bàn vốn dĩ chưa từng nhúc nhích, cho rằng Lâm Túc mặt đau tay cũng nhức, có chút băn khoăn, trong lòng cân nhắc có nên dẫn Lâm Túc đi bệnh viện mua chút thuốc mỡ để thoa không.
Mỗi người đều im lặng, Diệp Đồng vừa ăn xong múc thêm nửa chén, ăn được một nửa, phát hiện Lâm Túc đang ngồi hình như thất thần, bưng chén không ăn, cũng không nhúc nhích như pho tượng.
Diệp Đồng không biết làm sao, nghiêng người qua, quơ tay trước mặt Lâm Túc:
"Sao vậy, nếu cô không thích thì không cần miễn cưỡng." Lâm Túc quay đầu nhìn về phía Diệp Đồng, ánh mắt nhu hòa, cong môi cười:
"Thích."
"Thích thì ăn nhiều một chút, vẫn còn."
Diệp Đồng nhớ kỹ Lâm Túc thật sự thích ăn cháo, sáng sớm vẫn hay ăn các loại cháo do cô nấu, cô nhìn thấy Lâm Túc gật đầu cũng không yên lòng.
Vừa cầm chén, múc một muỗng cháo, Diệp Đồng chưa giơ lên, Lâm Túc lại mở miệng:
"Diệp Đồng, bây giờ em còn hận tôi không?"
Diệp Đồng nghe xong ngẩn ra, giọng không lạnh không nhạt trả lời:
"Hận cô làm gì."
"Tôi để em chịu ấm ức."
Nói đến phương diện cá nhân, Diệp Đồng chẳng còn cách nào nói tiếp, bèn cúi đầu ăn cháo.
Lâm Túc nhìn Diệp Đồng:
"Tôi muốn nói với em vài chuyện, lần trước gặp mặt vội vàng, tôi vẫn luôn chưa có cơ hội giải thích với em."
Diệp Đồng biết sớm muộn gì Lâm Túc cũng sẽ nhắc tới chuyện đã qua của hai người, tay cô run lên, cháo trong muỗng tràn ra ngoài một ít, không nên phản ứng thất lễ như vậy, bình tĩnh đưa vào miệng, lúc này phát ra tiếng Oh.
Cái gì cũng chưa nói, Lâm Túc lại chú ý tới hành động nho nhỏ Diệp Đồng:
"Tôi biết không công bằng với em, chuyện kia trách tôi không lo lắng cảm nhận của em, để em bị tổn thương."
"Diệp Đồng, tôi xin lỗi..."
"Lâm Túc." Diệp Đồng ngắt lời, gác muỗng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Túc: "Nếu như liên quan đến hiểu lầm trước đây, tôi đều biết rồi, dù sao cũng đã qua không phải sao?"
"Nếu là hiểu lầm, nhiều năm như vậy chúng ta nên cởi bỏ." trên mặt Diệp Đồng không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn sang thản nhiên, trong nhất thời Lâm Túc nhìn không ra kẽ hở, bởi vì bị Diệp Đồng từ chối, cô không thể nắm rõ được thái độ của người kia.
Diệp Đồng gật đầu, cô cười nói:
"Hóa ra cô cũng biết đã nhiều năm... sớm không giải thích trễ không giải thích phải 3 năm sau mới đến giải thích?"
Lời này làm Lâm Túc nghẹn, thời gian 3 năm lâu như vậy sau khi không còn bị gia đình uy hϊếp Lâm Túc cũng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Diệp Đồng, tuy rằng lặng lẽ quan tâm, cũng có lúc tới thành phố Diệp Đồng ở, len lén ẩn núp liếc nhìn cô.
Nhưng... thì đã sao, một khoảng thời gian, Diệp Đồng cắn răng một mình gánh chịu qua đi.
Lâm Túc há miệng muốn nói gì đó, Diệp Đồng giơ tay lần thứ hai cắt lời cô:
"Trước tiên cô không cần giải thích với tôi cái gì, cô hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ, chúng ta không còn trẻ, cô hiểu không?"
Đương nhiên cô hiểu chứ, cũng bởi vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, thành cố kỵ của cô.
Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc trầm mặc không nói, giữa mày nhăn lại, im lặng một lúc:
"Lâm tổng, trước khi hạng mục này hoàn thành, ngoại trừ công việc, tôi hi vọng giữa chúng ta không cần có quá nhiều chuyện cá nhân xuất hiện ảnh hưởng tiến độ, được chứ?"
"Tất nhiên, hôm nay là ngoài ý muốn, tôi rất cảm ơn cô đưa tôi về nhà."
Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, sắc mặt tĩnh táo lạ thường, những lời kia của cô đã ngăn chặn lời chưa kịp nói của Lâm Túc.
Diệp Đồng không nói lời quá tuyệt tình, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Lâm Túc ngước nhìn Diệp Đồng, cũng không nói thêm gì, chỉ là tay trái đổi thành tay phải, dùng cánh tay đau nhức cầm chén, lặng lẽ từng hớp từng hớp ăn xong chén cháo thịt, còn lại trong chén không hớp hết cô cầm muỗng múc.
Khi Lâm Túc đổi tay phải cầm chén, Diệp Đồng đã bị chọc giận mà cười, đôi tay thon dài trắng nõn lúc ẩn lúc hiện dấu cắn cực kỳ chói mắt, cáo già ấu trĩ, dùng cách tự ngược để dỗi với cô?
Rất nhanh ăn xong, Lâm Túc cầm chén, ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng:
"Còn nữa không?"
"Còn."
Diệp Đồng chịu đựng, hít thở mấy hơi áp xuống phiền muộn, đứng lên cầm chén của Lâm Túc:
"Tôi giúp cô múc."
Mượn cớ múc cháo, không cần phải đối mặt ứng phó Lâm Túc, Diệp Đồng ở nhà bếp khôi phục lại cảm xúc bị dăm ba lời của Lâm Túc khıêυ khí©h nổi lên.
Thật sự cô rất muốn nói cho Lâm Túc biết cô đã không còn quan tâm đã buông xuống, không cần xoắn xuýt chuyện đã qua nữa, cũng đừng dằn vặt chính mình, nhưng nhìn thấy gương mặt Lâm Túc, không hiểu sao nói không nên lời.
Diệp Đồng gõ lên ấn đường, có đôi khi ngay chính cô cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình đang nghĩ gì, Lâm Túc dáng vẻ lãnh đạm không sao cả, cô giận, Lâm Túc chủ động giải thích với cô, cô cũng giận.
Thật phiền, lâu lâu có được nghỉ cuối tuần, hôm nay lại phải ở cùng cáo già cả ngày.
Thu liễm cảm xúc, lúc này Diệp Đồng mới ra khỏi nhà bếp, cô ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Lâm Túc, Lâm Túc vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chỉ là khóe môi khẽ cong lên, Diệp Đồng nhìn dấu răng trên má trái Lâm Túc, nhớ tới cảnh cắn Lâm Túc tối qua, đau đầu. Diệp Đồng đi tới cạnh bàn đưa chén cho Lâm Túc, nhìn thấy Lâm Túc đưa tay phải nhận chén.
"Cô không đau à, dùng tay trái."
Không dùng tay trái Diệp Đồng không đưa, Lâm Túc không làm gì khác hơn là thả tay phải xuống, đổi tay trái nhận lấy chén.
Động tác của Lâm Túc từ trước tới nay đều nhã nhặn, cô chậm rãi ăn, nhai kỹ nuốt chậm, Diệp Đồng không có cách nào đối diện với gương mặt đó, bất chấp hình tượng, hớp mấy hớp ăn xong, thu chén vào bếp.
Đi vào chẳng bao lâu, Lâm Túc cầm chén đứng lên cũng đi vào bếp, Diệp Đồng thấy người kia đứng bên cạnh, nhìn nhìn, dứt khoát đoạt lấy chén của người kia:
"Tôi rửa, cô đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi."
Lâm Túc gật đầu, đi tới cửa nhà bếp chợt dừng bước, xoay người dựa tường nhìn bóng lưng Diệp Đồng, gọi:
"Diệp tổng giám."
"Ừm?" Diệp Đồng cũng không quay đầu lại: "Nếu như cô cảm thấy buồn chán, thư phòng có sách, cô có thể tìm thứ cô cảm thấy hứng thú mà xem.."
Chậm chạp không nghe thấy tiếng nói cũng không nghe thấy tiếng bước chân ra ngoài, Diệp Đồng đang muốn xoay người nhìn thử, bên tai truyền tới giọng nói khẽ:
"Chờ hạng mục hoàn thành, tôi có thể lấy tư cách cá nhân xuất hiện trước mặt em không?"
Hành động của Diệp Đồng dừng lại, hơi bất ngờ, xoay người nhìn người kia, lời từ chối đến bên miệng chưa kịp nói ra, Lâm Túc khẽ cười:
"Tôi nhận thua trước, nếu như em nguyện ý."
Cô bỏ lại lời đó, đi ra ngoài.
Câu nói "Tôi chịu thua" làm cho Diệp Đồng nhất thời cảm xúc phức tạp, hiển nhiên Lâm Túc nghe thấy lời cô nói trong phòng tắm, cô nói ai chịu thua là chó, Lâm Túc ngoại trừ là cáo già còn muốn làm chó?
Lâm Túc nghĩ làm thế nào để tới gần Diệp Đồng, Diệp Đồng lại nghĩ làm thế nào từ chối, điều này không thể trách cô, khi Lâm Túc dùng lãnh bạo lực giải quyết vấn đề, giữa hai người đã tồn tại sự bất đồng quá lớn, cái gì cũng không nói, tự cho là ép cô rời đi là vì tốt cho cô.
Chờ cô thật sự như ý nguyện rời đi, thì tới nói cho cô biết nỗi khổ tâm.
Thật một lời khó nói hết...
Hạng mục này ban đầu cũng không phải cô phụ trách, chỉ là bởi vì công việc mới tiếp xúc với Lâm Túc, hạng mục hoàn thành cô sẽ không ở lại tập đoàn LT, dù sao từng yêu nhau, làm bạn bè Diệp Đồng không làm được.
Lúc này chuông cửa chợt vang lên, kéo Diệp Đồng đang suy nghĩ trở về, thời gian này tới cửa không cần nghĩ cũng biết là ai, Diệp Đồng đặt đồ trong tay xuống, xoa xoa tay, đi ra ngoài nhà bếp.
Diệp Đồng đang suy nghĩ làm sao bứt 10 mấy cọng tóc của người chị em đã hãm hại cô, vừa mở cửa, người còn chưa thấy rõ, một bóng người đánh đòn phủ đầu, vừa khóc lóc vừa nói:
"Đồng Đồng, mình biết sai rồi! Cậu tha thứ cho mình nha!"
Diệp Đồng bị dọa nhảy dựng, vội ôm chặt eo Kỷ Hoài Thu để đứng vững, nghe thấy người kia giả bộ khóc thút thít, tức giận:
"Được rồi, được rồi. Sáng sớm giả vờ khóc cái gì."
"Đồng Đồng, sáng sớm mình thức dậy, đầu tiên là xem tin nhắn cậu gởi cho mình, mình lập tức lái xe tới chịu tội với cậu!"
"Có thành ý như vậy à."
"Ừm, cậu đừng động, trước tiên để mình nhìn cậu thật kỹ, có thiếu gì không." Kỷ Hoài Thu kéo Diệp Đồng kiểm tra trên dưới: "Nếu cậu thiếu một sợi tóc, mình tìm cáo già tính sổ!"
Diệp Đồng vội vàng bụm miệng Kỷ Hoài Thu:
"Cậu nhỏ giọng thôi, cáo già ở bên trong."
"Cô ta... cô ta... cô ta... vẫn còn ở đây?"
Diệp Đồng chỉ đành gật đầu. Tuy rằng tối qua Kỷ Hoài Thu hãm hại cô thật thảm, nhưng có Kỷ Hoài Thu trong nhà, ba người tuy sẽ ngượng ngùng nhưng chung quy so với việc chỉ ở cùng Lâm Túc cũng tốt hơn nhiều.
Kỷ Hoài Thu tức tới mức trợn tròn mắt, vén tay áo lên:
"Mình tìm cô ta tính sổ!"
"..."
Tính sổ cái gì Diệp Đồng vội vàng kéo không được Kỷ Hoài Thu, Kỷ Hoài Thu xoẹt xoẹt bỏ dép bên ngoài, dép bông cũng không mang, đạp vớ hùng hổ đi đến chỗ Lâm Túc đang ngồi trên sofa phòng khách.
"Cáo già!"
Nghe thấy tiếng gọi của Kỷ Hoài Thu, Lâm Túc ngẩng đầu nhìn sang, nhìn Diệp Đồng nháy mắt ra hiệu với cô, ánh mắt lãnh đạm quét qua Kỷ Hoài Thu, khép trang sách lại:
"Cô muốn tìm tôi tính sổ sao?"
-------------Hết chương 32--------------
Ps. Tính ra nhờ Kỷ loi choi mà cô cô với Diệp Đồng có chút tiến triển :v