Đôi tay Diệp Đồng sờ loạn, xoa xoa bóp bóp giống như ăn đậu hủ Lâm Túc, từ mặt tới cổ... Lâm Túc hoàn toàn không có thời gian tự hỏi Diệp Đồng sẽ cắn chỗ nào, Diệp Đồng chợt nhào tới, đè cô lên sofa!
Hành động này quá mạnh, ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu Lâm Túc là sợ Diệp Đồng rớt xuống sofa, cô theo bản năng ôm lấy eo Diệp Đồng, má trái chợt đau xót!
Lâm Túc kêu lên một tiếng đau đớn lại kiềm nén không phát ra, chỉ siết vòng tay ôm chặt Diệp Đồng đang đè trên người mình, cảm giác đau đớn trong nháy mắt truyền tới đại não kí©h thí©ɧ thần kinh, cô dường như có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại dán chặt lên da thịt bị cắn trên mặt, Diệp Đồng dùng hàm răng cắn cắn đồng thời còn dùng đầu lưỡi liếʍ, vừa cắn vừa liếʍ, hàm răng ma sát, hận không thể nhai rồi ăn tươi nuốt sống.
Lần này cắn chỗ nhiều da thịt, rất vui vẻ, dưới thân cũng không có phản kháng, vài tiếng từ miệng Diệp Đồng mơ hồ tràn ra:
"Cáo già, cắn cô... cho cô không còn mặt mũi gặp người, cắn cô..."
Lại cắn mặt muốn hóp luôn rồi, Lâm Túc hít thở dần dần dồn dập, thật sự nhịn đau không nổi, há miệng thốt lên:
"Đồng! Cắn nhẹ thôi!"
Giọng nói quen thuộc cùng với tiếng rên khẽ do đau đớn kiềm nén rơi vào lỗ tai, Diệp Đồng giống như nghe thấy cũng giống như không nghe thấy, sắc mặt trên gương mặt khẽ dao động, hàm răng phút chốc nới lỏng.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy hai dấu răng lồi lõm đỏ tươi, tạo thành nét đối lập so với vùng da thịt trắng noãn xung quanh, rất chói mắt.
Trong chớp nhoáng này, Diệp Đồng chỉ cảm thấy cảnh trong giấc mộng quá mức chân thật, chỉ là ở trong mộng cắn cáo già một xíu mà cáo già lại đau đớn kêu la thành tiếng? Hơn nữa nằm trên người Lâm Túc nên có thể cảm nhận được ngực người kia theo hơi thở gấp mà phập phồng?
Diệp Đồng mơ màng.
Này rõ ràng là mộng...
Hiện thực không thể đối mặt với Lâm Túc, trong mộng có thể ức hϊếp ngược đãi lão cáo già cặn bả lừa gạt tình cảm lừa gạt thanh xuân của mình.
Đáng tiếc Lâm Túc nào biết Diệp Đồng bây giờ choáng váng suy nghĩ mơ hồ, Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng ngồi xuống, không dám che má trái bị cắn, không kịp đứng lên, Diệp Đồng dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô như sói nhìn thấy con cừu nhỏ, hô hấp như bị kiềm hãm, một ngụm khí lạnh chợt dâng lên cổ họng, mắt mở trừng trừng nhìn Diệp Đồng cầm lấy tay phải của cô bỏ vào miệng...
Khóe môi Lâm Túc run lên, ngăn cản không kịp Diệp Đồng đã cắn xuống, tay đứt ruột xót, gương mặt thản nhiên ngay lập tức biến sắc, các đốt ngón bị Diệp Đồng bỏ vào miệng cắn phân nửa, muốn rút cũng không rút ra được, nếu kéo ma sát với hàm răng càng đau hơn.
Hai người bên nhau hơn ba năm, Diệp Đồng say rượu không ít lần , Lâm Túc cũng nhiều lần bị Diệp Đồng cắn, sẽ cắn cổ sẽ cắn cánh tay chỉ là cô chưa từng thấy xuống miệng cắn mặt cắn ngón tay đau đớn đến vậy.
"Đồng Đồng, đừng cắn tay!"
Càng nghe tiếng kiềm nén của Lâm Túc, Diệp Đồng càng cảm thấy hưng phấn mãnh liệt, oán khí tích góp từng chút một trong lòng có thể dùng miệng phát tiết, cắn ngón tay Lâm Túc xong vẫn cảm thấy chưa hết giận, thả lỏng miệng, kéo ngón trỏ Lâm Túc bỏ vào miệng cắn, Lâm Túc biết hôm nay Diệp Đồng tâm trạng không tốt, khả năng rất lớn có quan quan đến cô, chỉ đành cắn răng chịu đựng Diệp Đồng cắn tiếp.
"Cho cô gạt người ta, cắn cô... cho cô không còn mặt mũi gặp người, cắn ngón tay cô... cho cô gây họa, cáo già cặn bã..."
Mãi cho đến khi năm ngón tay toàn bộ bị cắn một vòng, ngón tay ngọc ngà thon dài của Lâm Túc mỗi ngón đều mang theo dấu răng đỏ tươi hoặc sâu hoặc cạn lồi lõm.
Trời lạnh, đau như kim châm muối sát, trên trán trơn bóng của Lâm Túc cùng chóp mũi rịn mồ hôi lạnh.
Diệp Đồng cắn mặt của cô là để cô không còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người, trên mặt hiện ra dấu răng, ngày mai thực sự không còn mặt mũi ra cửa.
Nhưng hung hăng muốn cắn ngón tay cô không cho cô gây họa, còn nói cô là kẻ cặn bã?
Không để cho Lâm Túc có cơ hội lấy hơi, Diệp Đồng cắn xong tay phải cũng không có ngừng.
Cô lao tới cầm tay trái Lâm Túc...
Đối xử với bạn gái trước, đối xử với cáo già, tùy tiện cắn, thật sự không cần khách khí...
Ý thức Diệp Đồng mơ màng không rõ, sâu bên trong ký ức cô vẫn cho là mộng, nên không chút có chút cố kỵ, trái lại Lâm Túc cực kỳ tỉnh táo, cô thật sự sợ ngày mai ngay cả chén cũng bưng không nổi, nhân lúc Diệp Đồng chưa đem từng ngón tay nhét vào miệng thì nhanh chóng rút ra.
Vừa nhân lúc Diệp Đồng không chú ý hai tay cấp tốc giấu ở phía sau lưng không để cho Diệp Đồng phát hiện.
Tuy rằng bị cắn rất đau nhưng đã lâu chưa được nhìn thấy một Diệp Đồng tính tình trẻ con như vậy, chờ ngày mai Diệp Đồng tỉnh dậy sẽ cố gắng cùng cô kéo ra khoảng cách, sẽ không giống như bây giờ gần gũi cô.
Lâm Túc thoải mái cũng rất vui vẻ, thậm chí hi vọng đêm hãy chậm lại cho cô có cơ hội cùng Diệp Đồng bên nhau và cảm nhận niềm vui này, cô ích kỷ cam lòng bị Diệp Đồng cắn mấy cái, cũng chỉ có thể như thế cô mới được ở bên Diệp Đồng, không đến mức không nợ gì nhau.
Lần này Diệp Đồng lật tới lật lui không tìm được tay Lâm Túc, tức giận với Lâm Túc:
"Đưa ra."
Cái dáng điệu này muốn phế tay cô luôn...
Tay thì sao có thể phế. Lâm Túc bị Diệp Đồng nhìn chằm chằm, nghèn nghẹn lên xuống ở cổ họng, cánh tay và má trái và tay phải liên tục truyền tới cảm xúc rõ rệt, chóp mũi rịn mồ hôi lạnh.
"Em cắn tôi, em phải chịu trách nhiệm, em sẽ chịu trách nhiệm với tôi chứ?" Nhớ tới Diệp Đồng ăn mềm không ăn cứng, Lâm Túc nhanh chóng thay đổi kế sách công lực, chủ động giơ hai tay đến trước mặt Diệp Đồng.
"Không chịu trách nhiệm." Diệp Đồng quyết đoán từ chối, nằm mơ thôi mà, chịu trách nhiệm cái gì?
Ngay cả trong mộng cũng không buông tha cô.Diệp Đồng sợ nằm mộng cũng còn cùng Lâm Túc dây dưa không ngừng, rượu tác dụng chậm bất ngờ xông lên, cơn buồn ngủ nặng nề, giơ tay lên không khách sáo vỗ lên mặt Lâm Túc, nghiêm túc ra lệnh:
"Mau từ trong mộng của tôi biến đi, tôi không bao giờ... muốn gặp cô nữa."
Bị tát một cái, Lâm Túc ngây ngẩn, suy nghĩ một lúc, có chút hiểu.
Hóa ra Diệp Đồng còn tưởng trong mộng.
Nghĩ cũng nghĩ vậy rồi, nếu không phải trong mộng, dựa theo mâu thuẫn giữa cô và Diệp Đồng căn bản không có khả năng ở gần như vậy. Không cần nói chuyện cắn người chỉ cần Diệp Đồng tỉnh rượu trở lại như thường, ngay lập tức có thể cầm chổi đuổi cô ra khỏi nhà.
Chí ít bây giờ cô không thể rời đi, Lâm Túc nhìn Diệp Đồng lắc lư đứng lên, tay đưa ra đỡ lại bị người kia gạt ra, Lâm Túc không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi theo, còn chưa đi được mấy bước, Diệp Đồng quay đầu lại hung cô:
"Nhanh biến đi, không được đổ thừa tôi."
"Tôi cũng không muốn đổ thừa em nhưng em cắn tôi, em phải chịu trách nhiệm." Lâm Túc thản nhiên vén ống tay áo lên, chỉ chỉ dấu răng trên mặt, mở năm ngón tay.
Tất cả đều là dấu răng.
Diệp Đồng mày giữa nhăn lại, ánh mắt đảo qua mặt và cánh tay lộ ra ngoài của Lâm Túc, năm ngón tay phải cũng là dấu răng tươi mới lộn xộn lồi lõm, sắc mặt phút chốc trở nên màu nhiệm.
Lâm Túc tới gần Diệp Đồng, khẽ cười:
"Em yên tâm đi, không cần em chịu trách nhiệm quá lâu, chỉ tối nay là được rồi, dù sao cũng chỉ là mộng."
Câu cuối cùng "dù sao cũng chỉ là mộng", hơn nữa còn là mộng tùy cô sắp xếp, Lâm Túc có thể theo trí nhớ của người kia tùy lúc có thể biến mất trong mộng, Diệp Đồng cảm thấy vẫn có thể chấp nhận, cũng không phản ứng, nhưng từ phòng khách đến phòng ngủ khoảng cách chỉ vài bước, Diệp Đồng đi một bước đều cẩn thận quay lại nhìn Lâm Túc, giống như xác nhận nhiều lần rốt cuộc đây là thật hay mộng.
Lâm Túc không có đi theo mà đứng yên cười, ngọn đèn trong trẻo chiếu lên người cô, phủ lên tăng thêm vài phần mông lung huyền ảo quả thật giống cảnh trong mộng.
Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy giấc mộng này, gương mặt quen thuộc thường xuyên sẽ tiến vào mộng của cô, Diệp Đồng dụi mắt, chỉ cảm thấy đầu mê mang, bước chân lảo đảo đỡ lấy tường vào phòng, dựa theo trí nhớ loáng thoáng cầm áo ngủ tiến vào phòng tắm.
Tranh cãi ầm ĩ qua đi, phòng khách rơi vào vắng lặng.
Tận mắt nhìn thấy Diệp Đồng vào phòng ngủ, Lâm Túc ngồi xuống sofa, thật sự nhịn không được, cũng không cần cố kỵ mặt mũi nữa, lúc này giơ cánh tay phải bị cắn đau đớn đến nỗi tê dại, suýt chút nữa bị cắn tới phế, tiến tới bên môi thổi thổi hơi ấm, lúc đầu nghĩ giảm bớt cảm giác đau đớn, nên giơ lên mở các ngón tay ra, không nghĩ động tới dấu răng trên cánh tay càng đau hơn.
Diệp Đồng không phải chó sao lại thích cắn người như thế, hơn nữa cắn mục tiêu rất mạnh, chuyên chọn những chỗ không thể cắn hạ miệng.
Ngón tay đau rát.
Không thể duỗi thẳng, duỗi thẳng sẽ rất đau.
Lâm Túc vừa thổi thổi, đau đớn vẫn không biến mất, cô đứng lên đi tới nhà bếp dùng nước lạnh đắp lên vài lần mới cảm giác đỡ hơn nhiều.
Trở về phòng khách ngồi, Lâm Túc không khỏi suy nghĩ về ngày mai khi Diệp Đồng tỉnh, nhìn thấy cô bị cắn, dấu răng đầy người sẽ có biểu tình gì?
Còn phải nghĩ một lý do hoàn hảo, tỷ như tại sao cô xuất hiện ở nhà Diệp Đồng, tại sao bị cắn đến thê thảm như vậy...
Từ khi hai người gặp lại nhau, Diệp Đồng vẫn cự tuyệt cô đến gần, cô không muốn chuyện tối nay khiến cho Diệp Đồng phản cảm, nóng vội chỉ có tác dụng ngược, vất vả mới gần nhau một chút...
Nhưng đêm nay thật sự ngoài ý muốn.
Trước đó Lâm Túc vốn không biết Diệp Đồng sẽ đi quán bar và còn uống say.
Rốt cuộc vì chuyện gì, bình thường không chạm rượu như Diệp Đồng lại say thành như thế?
Lâm Túc nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ thông suốt, bèn tạm thời không nghĩ tới nữa, trong lúc vô tình nhìn thấy khung hình đặt ở trên bàn cạnh sofa, chủ nhân khung hình hiển nhiên không muốn nó nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nên lật úp nó xuống, che đi tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp chỉ có một tấm, đặt ở đầu giường của hai người, sau này bị Diệp Đồng mang đi, ngoại trừ ít quần áo và sách vở đồ dùng hàng ngày các loại, Diệp Đồng khi rời nhà chỉ mang theo mấy tấm hình.
Lâm Túc cầm khung hình ngồi ở phòng khách nửa tiếng mới đứng dậy.
Đặt nó trở lại chỗ cũ, cô đi tới cửa phòng ngủ dừng bước, nhìn vào bên trong một vòng không thấy được người, cũng không có nghe thấy tiếng nước tí tách nên đi vào nhìn, cửa phòng tắm vẫn đóng.
Gần một tiếng rồi, tắm lâu rồi vẫn chưa ra? Lâm Túc gõ cửa, kêu vài lần cũng không có trả lời.
Kiên trì chờ mấy phút, phòng tắm không có âm thanh truyền ra, Lâm Túc lo lắng Diệp Đồng ngủ quên bên trong, thử đưa tay ấn cửa, phát hiện không có khóa, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy ra nhìn vào.
Xuyên qua hơi nước lượn lờ, cô nhìn thấy Diệp Đồng gối lên bồn tắm, vẫn còn ngâm mình trong bồn nước nóng, mái tóc dài đen nhánh thả xuống, che khuất bả vai trắng noãn phát sáng, dựa theo góc độ này nhìn qua, Lâm Túc chỉ cảm thấy người kia vẫn không nhúc nhích.
"Đồng Đồng, em tắm xong chưa?" Lâm Túc không có đi vào, chỉ gọi vài tiếng.
Xác nhận Diệp Đồng thật sự ngủ, lúc này Lâm Túc mới cầm áo ngủ đi vào, đi tới bên bồn tắm, nhìn chằm chằm, chỉ thấy mặt Diệp Đồng, đẩy mái tóc dài ướt dán lên mặt ra.
"Đồng Đồng, nước lạnh, không đứng lên sẽ bị cảm lạnh." Lâm Túc nhẹ nhàng nhéo má Diệp Đồng, cố gắng đánh thức người kia.
"Bỏ đi, đừng chạm tôi..." Diệp Đồng đẩy bàn tay làm nhiễu mộng đẹp của mình ra, "Chạm nữa tôi cắn cô, cắn cô...nha..."
Đang ngủ cũng không quên cắn người.
Gọi Diệp Đồng không tỉnh, Lâm Túc hết cách, đưa tay thử nước, nước đã không còn độ ấm, lúc đầu muốn ôm Diệp Đồng nhưng ngón tay duỗi thẳng dùng sức thì phát ra đau đớn, Lâm Túc nhíu mày, hai tay lướt qua vai Diệp Đồng, nửa ôm nửa đỡ Diệp Đồng nổi lên mặt nước.
Diệp Đồng thuận thế ôm cổ Lâm Túc mắt vẫn nhắm, yếu đuối dựa trên người Lâm Túc, không có tranh cãi ầm ĩ, không có cắn người, nếu không Lâm Túc cũng không có cách nào.
Lau khô nước trên người Diệp Đồng, tận lực tránh chạm tới bộ phận riêng tư, tuy rằng Lâm Túc rất quen thuộc cơ thể này nhưng Diệp Đổng trong trạng thái không tỉnh táo, cô sẽ không lợi dụng người ta lúc khó khăn, hành động nhẹ nhàng thuần thục giúp Diệp Đồng mặt áo ngủ, thắt dây lưng, mặc kín miễn cho ngày mai thức dậy nhìn thấy quần áo xốc xếch đổ tội cho cô thì tiêu đời.
Diệp Đồng rất gầy, cơ thể cũng không nặng, Lâm Túc ôm ngang bước ra phòng tắm.
Cẩn thân đỡ Diệp Đồng đặt lên giường, vòng qua Diệp Đồng giơ tay kéo chăn lên.
Ai ngờ Diệp Đồng dính giường mắt chợt mở to, mơ màng nhìn thấy hình như bên cạnh có người:
"Không tắm không được lên giường, đi xuống."
"Được được được." Lâm Túc nắm cổ tay Diệp Đồng đặt vào trong chăn, vừa giúp cô đắp vừa nói: "Tôi đi ra ngoài."
Mí mắt Diệp Đồng nặng nề, không chống cự nỗi cơn buồn ngủ, xoay người tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp. Lâm Túc nhìn Diệp Đồng xoay người mấy cái, đưa lưng về phía mình, cô vừa đắp kín chăn thì Diệp Đồng đã làm rối loạn, lại một lần nữa đắp kín, thật ra phòng mở điều hòa, không lạnh, Lâm Túc vẫn đắp kín người Diệp Đồng.
Phòng ngủ có cửa sát đất, ngọn đèn phía ngoài thành phố đã suy yếu, Lâm Túc đi tới quan sát bên dưới, sau đó kéo rèm cửa lên, cả đêm lăn lộn, cô cũng mệt chết rồi, trước khi vào phòng tắm tắm, Lâm Túc nhìn đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường, đã qua 12 giờ.
Từ nhỏ Lâm Túc đã có bệnh sạch sẽ, không tắm cả người khó chịu, nhưng lo lắng ngày mai thức dậy, rồi lần nữa nghĩ tới tắm rửa, cô không mặc áo ngủ của Diệp Đồng, có thể không đυ.ng thì không đυ.ng, chỉ mặc áo cánh mỏng ôm người, chịu đựng.
Trước khi Lâm Túc tiến vào phòng tắm, Diệp Đồng ngay ngắn nằm thẳng mà ngủ, chờ khi Lâm Túc bước ra nhìn, Diệp Đồng theo thói quen cuốn chăn, cô kéo ra nhiều lần cũng không được.
Nhân lúc người ta say rượu thì không quá quang minh chính đại, nhưng nỗi niềm riêng đã chiến thắng lý trí, cuối cùng Lâm Túc vẫn nằm trên giường Diệp Đồng, nằm bên cạnh Diệp Đồng, nhẹ nhàng giơ tay từ phía sau lưng ôm người kia vào lòng.
Cơ thể mềm mại, hơi thở dịu dàng, mùi hương quen thuộc, Lâm Túc thầm nghĩ muốn gần người kia thêm chút nữa, giống như bây giờ, có thể ôm lấy người kia đã cảm thấy mỹ mãn.
Tất nhiên ngày mai phải đối mặt với hiện thực.
Ngày mai Diệp Đồng nếu như tỉnh dậy, hai người thấy nhau câu đầu tiên nên nói gì?
Lâm Túc dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Diệp Đồng mơ màng cảm giác bị người khác ôm, tự nhiên xoay người qua, vùi vào trong lòng người phía sau.
Từ khi người kia rời đi, đã thật lâu Lâm Túc không có ngủ yên, một đêm không mộng tới hừng đông, chìm đắm không muốn tỉnh lại.
Thời gian dần trôi qua, màn đêm đã rút đi, xa xa đã bắt đầu sáng, tia sáng rực rỡ trong lành xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, phòng ngủ được chiếu sáng, đồng thời đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ trong phòng.
Lâm Túc hình thành thói quen, vừa đến đúng 6 giờ mở mắt, cô biết thời gian Diệp Đồng thức dậy không chênh lệch cô lắm, nhưng bởi vì uống rượu có thể sẽ chậm hơn mấy phút.
Ngủ rất thoải mái, Lâm Túc không nghĩ sẽ ngủ nướng, hai người ôm nhau, cô lẳng lặng nhìn Diệp Đồng đang mặt đối mặt với cô, mãi cho đến khi lông mi dài cong của Diệp Đồng cử động, giữa lông mày nhíu chặt, môi đỏ mím lại cũng mấp máy, dấu hiệu sắp thức dậy!
Lâm Túc buông tay khoác lên người Diệp Đồng xuống, dứt khoát nhấc chăn xuống giường, nhân lúc trước khi Diệp Đồng mở mắt, bước nhanh tới góc sofa, cầm lấy tấm thảm tối qua đã chuẩn bị đắp lên người, nằm lên sofa, ngay lập tức nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Không thể bị Diệp Đồng phát hiện, tối qua cô bò lên giường của Diệp Đồng... mặt đau, tay phải cũng đau...
----------------Hết chương 30---------------