Ban đêm, sau khi Có Manh Manh làm xong bài tập về nhà, cô không thể không dũi thẳng lưng mình.
Cô nhìn qua cái đồng hồ, và phát hiện được hiện tại đã gần đến chín giờ rồi.
*0a..7 Cô ngáp một hơi thật dài, sau đó đứng dậy khỏi ghé.
Không nghĩ tới, là vừa mới ra khỏi cửa phòng thì liền thấy được người quản gia đang bưng trà đến cho Lục Tư Thần.
“Tiểu phu nhân!”
Người quản gia nhìn thấy cô liền lập tức đổi thành vẻ mặt cười.
Cố Manh Manh gật gật đầu nói: “Quản gia, ông đang đi bưng trà cho Lục Tư Thần hả?”
“Đúng vậy!”
Người quản gia trả lời.
“Ừm, vậy ông đi đi.”
Cố Manh Manh hướng về phía bên cạnh tránh đường.
Người quản gia vẫn không có nhúc nhích mà chỉ nói: “Tiểu phu nhân, cô đã làm xong bài tập chưa?”
“Ừm, làm xong rồi!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Nụ cười của người quản gia càng ngày càng tươi: “Hay là, chính cô bưng trà qua cho thiếu gia đi?”
“Có ý gì đây?”
Có Manh Manh trợn to hai mắt và tất nhiên là không hề hiểu tại sao người quản gia lại nói như vậy.
Tuy nhiên, làm sao cô biết được đây là lòng tốt của người quản gia, ông muốn tạo thêm cơ hội cho cô và Lục Tư Thần ở với nhau.
*Ý của tôi là, cô mang trà sang cho chồng của cô, cậu ấy lúc này vẫn còn đang ở chỗ phòng làm việc.”
Người quản gia giải thích nói.
Cố Manh Manh nghe được như thế, cũng không khỏi suy nghĩ lung tung: “Ách, không không không, tôi không mang đâu, tự ông mang đi.”
Người quản gia trông như không hiểu.
Cố Manh Manh cũng không để cho ông có cơ hội mở miệng, liền cất bước đi xuống dưới lầu.
Người quản gia gọi cô: “Tiểu phu nhân.”
Cố Manh Manh cũng không thèm quay đầu lại mà chạy đi tiếp.
Trong nháy mắt, đã là thứ sáu rồi.
Hôm nay sau khi tan học về, Cố Manh Manh và Thảm Sơ Tuyết đã hẹn nhau đi trung tâm thương mại, cô trước đó đã gọi cho thư ký của Lục Tư Thần nhưng lại biết được là Lục Tư Thần hiện đang họp.
Vì vậy cô chỉ có thể đem suy nghĩ của mình đem nói cho cô thư ký.
Cô thư ký cũng không có làm chủ được nên đang do dự không biết nên xử lý ra sao, thì Cố Manh Manh lại nói chắc như đỉnh đóng cột: “Liền quyết định như vậy đi, tôi cùng với Sơ Tuyết sẽ ăn cơm tối xong rồi mới trở về nhà, mọi người cũng không cần lo lắng quá, bye byel”
Nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Mà bên này, Thầm Sơ Tuyết đang ăn kem với vẻ mặt có chút ghét bỏ: “Tụi mình chẳng qua là đi mua sắm thôi mà, có cần phải làm gì cũng đi báo cáo cho người đàn ông của cậu không vậy? Cố Manh Manh hình như chồng cậu bị triệu chứng quản lý vợ rất là nghiêm khắc!”
Cố Manh Manh thực không biết nên nói gì.
Cô chỉ giải thích: “Tớ cũng không có bị chồng quản lý và hơn nữa anh ấy không phải là chồng tớ! Còn nữa, tớ gọi điện thoại cho anh ấy là vì không muốn để cho người khác phải lo lắng, nếu không thì tớ gặp phiền phức lớn đấy!”
“Ui ui ui!”
Thảm Sơ Tuyết nhướng mày, nói có chút khoa trương: “Hai người rõ ràng là đã kết hôn rồi còn có cả giấy chứng nhận nữa, cái này là đến chết cũng không thèm thừa nhận à?”
Cố Manh Manh nhíu mày và nhếch môi: “Chuyện này, chuyện này là có nguyên do của nó!”
Thẩm Sơ Tuyết liếʍ liếʍ cây kem rồi lại nói tiếp: “Rồi rồi rồi, tớ biết rồi, Lục Tư Thần không phải là chồng của cậu, mà anh ta chỉ là người giám hộ của cậu là được chứ gì?”
“Sơ Tuyết…”
Cố Manh Manh đang muốn nói cái gì đó.
Thẩm Sơ Tuyết giơ tay lên ngắt lấy lời của cô: “Đừng giải thích gì hết, giải thích thì chính là che giấu, mà có che giấu thì đó chính là sự thật.”
Cố Manh Manh: “…”
Thẩm Sơ Tuyết cười ha ha rồi tiếp tục liếʍ cây kem.
Cố Manh Manh nhìn thấy cô như vậy lập tức có cảm giác rùng mình: “Trời lạnh như thế này mà cậu cũng còn ăn kem được à?
*Tớ đâu có biết lạnh!”
Thẩm Sơ Tuyết lắc lắc đầu.
Cố Manh Manh thở dài: “Bỏ đi, tớ nói cậu này.”
Dừng một chút, nói tiếp: “Tụi mình nên đi trung tâm thương mại nào vậy?”
Thảm Sơ Tuyết chỉ thẳng về trước, nói: “Đó, ở đằng trước có một trung tâm thương mại đó, dù sao cũng là mua một món quà nhỏ mà thôi, không cần phải đi mấy chỗ trung tâm mua sắm lớn làm gì!”
“Ừ, ôn á”
Cố Manh Manh gật đầu.
Khi đang đi dạo ở khu mua sắm, Thẩm Sơ Tuyết đã bị thu hút bởi những chiếc váy trên cửa sổ của một cửa hàng quần áo phụ nữ và cô ấy nhất quyết muốn thử chúng.
Cố Manh Manh đang đứng đợi ở bên ngoài thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Ban đầu thì cô còn tưởng là Lục Tư Thần gọi nhưng ai ngờ đó lại là An Hạo Nhiên.
Cố Manh Manh có chút do dự, nhưng do điện thoại của reo lên liên tục, không còn cách nào khác cô đành phải bắt máy.
“Alol”
Cô lên tiếng trước.
Ở điện thoại, giọng nói của An Hạo Nhiên rất là khàn: “Manh Manh, thật là xin lỗi nha, hôm đó tớ không có đến trường để kiếm cậu, cậu, cậu không có giận tớ chứ?”
Cố Manh Manh lắc đầu: “Không có, tớ không có giận dỗi gì đâu.”
An Hạo Nhiên nghe cô nói như thế, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh lại truyền đến: “An Hạo Nhiên, giọng nói của cậu rốt cuộc là bị thế nào vậy?”
“Tớ bị bệnh rồi…”
An Hạo Nhiên trả lời.
Cố Manh Manh cảm thấy ngạc nhiên: “Cậu bị bệnh? Ách, cậu bị sao vậy?”
An Hạo Nhiên cười khổ: “Không có gì đâu, hôm bữa sau khi cùng cậu nói chuyện đến hết ngày, bệnh viêm ruột thừa của tớ lại tái phát, sau đó bị đưa đi bệnh viện làm một ca phẫẩu thuật nhỏ.