Chương 52: Quy tắc là tôi đặt

Trên đường về nhà, trong xe thật im lặng.

Cả hai người đều đang ngồi ở ghế sau, Cố Manh Manh hơi căng thẳng vì trước đó đã nói dối, cho nên từ khi lên xe cô không mở miệng nói chuyện mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa SỐ.

Mà bên cạnh cô, Lục Tư Thần cũng không lên tiếng, im lặng như một bức tượng lạnh băng.

Không lâu sau, cổ của Cố Manh Manh dần trở nên đau nhức vì giữ nguyên tư thế trong một thời gian dài. Sau khi cảm thấy không thoải mái, cô không thể không quay cổ hướng vào trong xe, tự nhiên ánh mắt cô lại rơi trên người Lục Tư Thần.

Thế nhưng, thứ làm cô ngạc nhiên chính là người đàn ông này đã nhắm mắt ngủ say từ lúc nào.

Có Manh Manh nuốt nước bọt, bắt đầu trộm nhìn anh.

Cho đến hiện tại, cô vẫn không thể tin rằng mình sẽ có cơ hội được ở cùng với Lục Tư Thần, nếu là lúc trước, cô thậm chí không dám nghĩ tới. Cô biết thân phận của mình, từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn cần thận từng li từng tí tuân thủ nghiêm ngặt.

Cô chỉ hy vọng chính mình có thể nhanh lớn, vì chỉ khi lớn lên cô mới có thể tự mình làm chủ cuộc sống riêng, sau đó muốn làm gì thì làm mà không bị gia đình hạn chế.

Nhưng mà…

Chỉ nghĩ đến điều này, đầu óc cô lại trở nên bé tắc.

Bởi vì Lục Tư Thân đã thức dậy.

Anh mở mắt không báo trước, nhìn cô bằng đôi mắt đen như mực, trên khuôn mặt lạnh lùng hầu như không có biểu cảm gì.

Như thế này xem ra thì bộ dáng anh một chút cũng không giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Cố Manh Manh không khỏi rụt cỗ lại, nói: “Ừm, tôi có làm phiền anh không?”

Lục Tư Thần liếc mắt: “Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Cố Manh Manh cắn môi.

Lục Tư Thần lạnh lùng nói: “Tính tình tôi vốn không tốt, cho nên Cố Manh Manh cô nói chuyện với tôi không cần ôm suy nghĩ là sẽ gặp may!”

Cố Manh Manh cúi đầu: “Tôi xin lỗi…”

“Lời xin lỗi của cô không có giá trị!” Lục Tư Thần tàn nhẫn nói.

Cố Manh Manh mắt đỏ hoe. Cô cúi đầu, ngậm chặt miệng không dám nói thêm nữa.

Lục Tư Thần nhìn cô chằm chằm: “Tại sao phải nói dối?”

Cố Manh Manh khẽ cắn môi nói khẽ: “Tôi, tôi không thích Đỗ Tư Nhã…”

“Không thích thì có thê đánh người sao?”

Lục Tư Thần không vui: “Hơn nữa, cô còn từ phía sau đánh lén!”

Cố Manh Manh đột nhiên ngẳng đầu, hai mắt đỏ hoe nói: “Bọn họ đông lắm, một mình tôi đánh không nổi. Hơn nữa tôi cũng không nghĩ tới đánh lén. Lúc đó, cô ta nói quá khó nghe, tôi nhất thời nhịn không được liền đưa tay ra và đẩy cô ấy, nhưng mà tôi thực sự không nghĩ rằng tôi sẽ làm gãy xương của cô ta, Lục Tư Thần, tôi thực sự không nghĩ sẽ tới mức này… “

Lục Tư Thần cau mày không nói gì.

Cố Manh Manh nhìn anh, nói tiếp: “Nếu như, nếu như tôi làm sai, tôi sẵn sàng đi xin lỗi cô tai”

“Không cần thiết.” Lục Tư Thần lên tiếng.

“Hả?” Cố Manh Manh nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

Lục Tư Thần dang rộng đôi tay to về phía cô.

Cố Manh Manh đầu tiên là trừng mắt nhìn, do dự một chút, sau đó mới từ từ duỗi tay ra, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay anh.

Lục Tư Thần thu tay lại, lập tức kéo thẳng cô vào trong lòng.

“AI”

Cố Manh Manh hô nhỏ một tiếng, cả người đều ngã về phía anh.

Lục Tư Thần bình tỉnh ôm eo cô, chậm rãi nói: “Người của Lục gia tôi trước nay chưa từng xin lỗi người khác!”

“Hả?” Cố Manh Manh ngắng đầu lên, nhìn về phía anh với vẻ mặt mờ mịt cùng khó hiểu.

Lục Tư Thần rũ mắt xuống, nhìn cô rồi nói tiếp: “Sau này nếu cô bị bắt nạt thì nói cho tôi biết, không cần tự mình đánh, biết không?”

“Tại sao chứ?” Cố Manh Manh cau mày.

Lục Tư Thần chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép: “Tay chân nhỏ bé của cô, có thể đánh thắng được không?”

Cố Manh Manh bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cô bật cười: “Ò, tôi hiểu rồi, anh sợ tôi bị đánh sao.”

Lục Tư Thần lười nói với cô. Thấy anh không muốn nói, Cố Manh Manh cũng dần dần im lặng.

Cô bị bắt phải dựa vào trong lòng anh, cả người cứng đơ như một tảng đá.

Một lúc sau, cô lại không nhịn được ngắng đầu nhìn anh, nuốt nước bọt nói: “Chuyện đó, anh còn giận sao?”

Lục Tư Thần hừ lạnh một tiếng.

Cố Manh Manh mím môi, nhỏ giọng tiếp tục: “Lục Tư Thần, nếu anh còn tức giận… Tôi, tôi sẽ kể cho anh một câu chuyện cười, có được không?”

Kể truyện cười?

Cô ấy nghĩ cô ấy đang trêu chọc một đứa trẻ sao?

” Cố Manh Manhl “

Lục Tư Thần mở miệng, cúi đầu nhìn cô gái.

“Hả? “

Cố Manh Manh ngần ra.

Biểu hiện của Lục Tư Thần rất nghiêm túc, anh nói: “Nếu cô không thể làm cho tôi cười, tôi sẽ làm cho cô khóc!”

Cố Manh Manh khϊếp sợ trừng to hai mắt.

” Nói đi! “

Lục Tư Thần gật đầu.

Cố Manh Manh đau khổ, có chút muốn khóc không ra nước mắt: “Sao lại như vậy…”?

Lục Tư Thần nhếch môi: “Luật lệ do tôi quyết định, có ý kiến gì không? “

Thật là một kẻ biếи ŧɦái!

Cố Manh Manh oán hận trong lòng.

Cô suy nghĩ một chút trước khi nói, “Trong một trường học, một giáo viên nữ đã vẽ một quả táo trên bảng đen và hỏi các bạn cùng lớp: Đây là gì?” Kết quả là, tất cả mọi người trả lời: Cái mông! Nữ giáo viên khóc lóc tìm hiệu trưởng báo cáo, hiệu trưởng rất tức giận, ngay lập tức đến lớp học hỏi học sinh: Sao các em lại làm cho giáo viên khóc? Nói xong, ông nhìn vào bảng đen một lần nữa và tiếp tục: Đó, các em còn vẽ một cái mông trên bảng nữa! “

Lục Tư Thần: “…”

Cố Manh Manh rất thấp thỏm nhìn anh: “Anh không cảm thấy buồn cười sao? “

Lục Tư Thần lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy buồn cười sao? “

Cố Manh Manh cắn môi, tiếp tục nói: “Vậy, vậy tôi sẽ kể cho anh một chuyện nữa? “

Lục Tư Thần liếc nhìn cô: “Nói! “

Cố Manh Manh vắt óc, cuối cùng mới mở miệng nói: “Tôi nói cho anh biết, trò đùa này là một chuyện có thật, trước đây tôi có một người bạn cùng lớp, cha cô ấy say rượu, sau khi về nhà đã yêu cầu mẹ cô ấy mượn sổ hộ khẩu, anh có biết tại sao không?”

Lục Tư Thần hừ nhẹ: “Tại sao? “

Cố Manh Manh chớp chớp vài cái, cười tủm tỉm liền nói: “Bởi vì cha cô ấy muốn cầm số hộ khẩu đi kết hôn với Bồ Bố, anh có h biết Bố Bồ là ai không? Hahahaha, Bồ Bồ chính là con chó mà ông ấy nuôi, rất mắc cười, hahahaha…

Lục Tư Thần: “…”

Cố Manh Manh sắp khóc: “Anh không cảm thấy buồn cười sao? “

Lục Tư Thần giật giật khóe miệng: “Thật nhàm chán! “

Cố Manh Manh nghe vậy, không khỏi lui về phía sau.

Thế nhưng, cô lại quên mắt, bàn tay to của Lục Tư Thần ở trên eo CÔ.

Ngay sau khi cô di chuyển, người đàn ông đã kéo cô trở lại.

Có Manh Manh có chút sợ hãi nhìn anh: “Anh, anh…

Lục Tư Thần cúi đầu, khóe miệng mỉm cười tà mị, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ nên làm sao bây giờ nhỉ? “

Cố Manh Manh không ngừng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, Lục Tư Thần, tôi thật sự sai rồi…”

Lục Tư Thần đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Vẻ mặt anh có chút giễu cọt: ” Nói đi, cô đã sai ở đâu? “