Chương 6: Đây là ngươi phụ nữ của anh?

Cổ Hảo sửng sốt, trong lòng bốc lên một ngọn lửa giận.

Khinh người quá đáng, anh cô là người như thế nào chứ?

Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt, hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Ở với anh một đêm?”

“Đúng.” Phong Dập Thần gật đầu, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Cố Hảo nén lửa giận, cắn răng nói: “Được.”

Phong Dập Thần hơi giật mình, dường như hơi ngạc nhiên, cô đồng ý rồi?

Không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi thất vọng.

Cố Hảo thấy anh đờ ra thì nhanh chóng nắm lấy cơ hội, nhấc chân đá mạnh về phía Phong Dập Thần.

Một luồng gió ập tới, Phong Dập Thần hơi nhíu mày, ánh mắt khẽ đảo qua một chút, nhanh chóng lùi về phía sau.

Đá hụt.

Trong lòng Cố Hảo rơi lộp bộp.

Người này đúng là có chút bản lĩnh.

Phong Dập Thần tránh được cú đá này của Cố Hảo, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, lạnh lùng hỏi: “Cô làm thế là có ý gì?”

“Mẹ kiếp!” Cố Hảo không nhịn được mắng chửi: “Tôi không phải gái mại da^ʍ, ở bên anh một đêm? Anh nghĩ cứ có tiền là có thể tùy tiện tìm phụ nữ à?”

“Vừa rồi cô đã đồng ý rồi.” Phong Dập Thần nhíu mày càng chặt.

“Bà đây không đồng ý!” Cố Hảo nâng cằm, kiêu căng trả lời: “Chẳng trách anh lại muốn tìm việc làm cho tôi, tôi cũng không thèm mấy đồng tiền thối của anh.”

Phong Dập Thần cau mày: “Nếu không đồng ý thì sao lại đùa giỡn tôi?”

“Bỏ đôi tay bẩn thỉu của anh ra.” Cô đập mạnh lên tay Phong Dập Thần.

Cô mở máy ảnh, nói với anh: “Nhìn cho rõ đây, tất cả ảnh và video hôm nay của anh tôi sẽ xóa hết, xóa hết! Nhìn cho rõ đây!:

Cô giơ lên cho anh xem, sau đó xóa hết trước mặt anh.

Phong Dập Thần nghiêm túc nói: “Nếu như có thể, tôi cảm thấy tôi và cô nên nói chuyện.”

“Không thể.” Cố Hảo lạnh lùng nói: “Chị đây không có thời gian.”

Phong Dập Thần nhăn mặt: “Chúng ta có chút hiểu lầm.”

“Không có hiểu lầm nào hết.” Cố Hảo khẽ hừ một tiếng: “Loại đàn ông như anh tôi thấy nhiều rồi, chẳng phải chỉ là muốn tình một đêm hay sao?”

Phong Dập Thần: “Tôi không có ý đó…”

“Ha ha!” Cố Hảo cười nhạt: “ Đào Gia Hoa Viên ở ngoại ô phía nam có khi có phụ nữ mà anh muốn tìm đấy.”

Đào Gia Hoa Viên ở ngoại ô phía nam?

Phong Dập Thần lại nhíu mày: “Tiểu thư, nơi cô nói là trang trại nuôi heo.”

Cố Hảo tức giận: “Đúng vậy, tiểu thư heo rất xứng đôi vừa lứa với loại tiên sinh như anh.”

Phong Dập Thần: “…”

Cố Hảo cất máy ảnh: “Tôi đã có thể đi chưa?”

Người đàn ông này quá nguy hiểm, cô phải mau mau trốn đi, cô không muốn tiếp tục ở chung một phòng với người đàn ông này nữa.

Phong Dập Thần tất nhiên không muốn cô đi, duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, lần này vô cùng mạnh mẽ, lòng bàn tay cũng rất nóng, như muốn thiêu đốt da thịt cô.

“Đừng chạm vào tôi.” Cố Hảo phản xạ có điều kiện, hét lên thất thanh: “Anh định làm gì tôi?”

“Tiểu thư, tôi cần cô hỗ trợ.”

Cố Hảo nghi ngờ nhìn anh: “Cần tôi hỗ trợ?”

“Đúng.”

“Không giúp.”

Phong Dập Thần: “Vậy thì đắc tội rồi.”

Nói xong, Phong Dập Thần lập tức kéo cô ra ngoài.

Cố Hạo còn chưa đứng vững đã bị kéo mạnh vào l*иg ngực anh, trong đầu lập tức hiện lên mấy chữ: Dùng sức?

Cô hít một hơi, mùi hương thoang thoảng trên người anh hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cả người cô cứng đờ.

Ừm.

Rất dễ chịu.

Làm sao lại có một mùi hương như vậy nhỉ?

Không có mùi mồ hôi mà chỉ có hương thơm mát lạnh.

Cố Hảo ngẩn ra, hơi sửng sốt.

Lúc này Phong Dập Thần cũng thấy Cố Hảo đang ngây người.

Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mùi sữa tắm thoang thoảng vị cam, ngọt ngào, dễ ngửi.

Khiến cho anh…

Hơi vui mừng…

Chết tiệt, thực sự có hiệu quả.

Người phụ nữ này giống như một liều thuốc giải độc, có thể khiến anh dễ dàng cảm nhận được những cảm xúc mà một người đàn ông nên có.

Không giống với cảm giác mà những người phụ nữ khác mang đến cho anh, hoàn toàn không giống.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

“Phong Dập Thần…” Trần Thanh Vận vừa rời đi lại quay lại, nhìn thấy ngay cảnh tượng trước mắt.

Cô ta ngây ngẩn cả người, nhanh chóng bật đèn lên.

Căn phòng đột nhiên sáng bừng.

Từ góc nhìn của cô ta, Cố Hạo đang dựa vào lòng Phong Dập Thần, bàn tay của anh đặt trên eo cô, tư thế vô cùng mờ ám, giống như đang làm chuyện gì đó.”

“Anh…” Đôi mắt Trần Thanh Vận lấp lánh nước, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Nhưng rất nhanh cô ta đã định thần lại, khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn Cố Hảo đầy vẻ thù hận: “Thì ra là thế, Phong Dập Thần, đây là người phụ nữ của anh?”