“Nhưng dáng vẻ này cũng không giống mẹ tôi lắm, anh đúng là hung thần đáng sợ.” Cố Hảo không để bụng mà nói tiếp: “Phiền anh lùi về sau một chút, anh ở gần tôi quá rồi.”
Phong Dập Thần ở rất gần cô, hình như cô thế nhìn thấy lỗ chân lôg trên mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô, thật sự muốn vỗ vào làn da mịn màng của người phụ nữ manh động này.
“Cô nói lại lần nữa.”
Cố Hảo đơ ra, cô cảm thấy mình bị đe doạ.
Ánh mắt của Cố Hảo lóe lên tia sáng, cô cắn môi, ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt quá đỗi dịu dàng, ánh mắt đó giống như nhìn thấy thỏ con của thợ săn, muốn chạy trốn lại sợ bị gϊếŧ.
Xem xét tình hình, chỉ có thể giả chết, chờ thời cơ hành động.
Ánh mắt của Phong Dập Thần mang theo cảm xúc, đôi mắt thâm sâu, nhìn mặt của cô, tay đưa lên, trong lòng dâng lên một cảm xúc.
Một giây sau, anh cúi đầu ôm mặt cô rồi hôn lên.
Khoảnh khắc 2 làn môi tiếp xúc nhau, Cố Hảo lập tức hét lên: “Anh Phong, anh không thể, ưm …….”
Tất cả lời nói đều bị anh nuốt vào.
Cô đành trừng to mắt, nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, nhìn đôi mắt sâu và rộng lớn như bầu trời đầy sao, đáy mắt loé lên một tia sáng.
Đúng, cắn anh.
Trong đầu bỗng dưng nảy ra suy nghĩ, cắn chảy máu thì có thể kiểm tra ADN.
Cô mở to mắt, từ từ nhắm lại.
Nhân lúc người đàn ông không chuẩn bị là được.
Phong Dập Thần thấy cô nhắm mắt, lông mi dài giống cánh bướm, run nhẹ, chớp mắt lạ thường.
Trái tim anh hơi run rẩy, cơ thể bất giác cử động, không cách nào kiểm soát cảm xúc dâng trào, khiến anh bất giác càng tiếp xúc sâu hơn.
Cương quyết, bá đạo và không hề khách sáo, lưỡi anh dấy lên một vùng biển bão trong miệng cô.
Trái tim của Cố Hảo hơi rối loạn, tâm tư cô rối loạn, trong lòng lẩm bẩm một cách khó hiểu, cô sợ sức cắn của mình không đủ, sẽ khiến răng nhũn theo sự thân mật của anh.
Nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.
Cô thử một phen, tiếp nhận anh.
Phong Dập Thần vốn rất kỳ lạm người phụ nữ này bình thuờg nếu bị anh đối xử như vậy thì sớm đã phản kháng cùng cực. Hôm nay lại dịu dàng như vậy, thật sự không giống tính cách của cô.
Điều này khiến Phong Dập Thần hết sức cẩn thận, lúc này anh đề phòng.
Lúc Cố Hảo thăm dò muốn há miệng cắn đầu lưỡi của anh, Phong Dập Thần bỗng dưng buông cô ra.
“Hô!” Anh thở một hơi, đột nhiên nheo mắt và lộ ra sự tức giận: “Cô muốn cắn tôi ư?”
Cố Hảo chột dạ, xấu hổ phán bác: “Đâu có.”
“Đáng ghét. Người phụ nữ này cả người đầy gai. Nếu tôi không sớm phát hiện, há chẳng phải bị cô cắn rách miệng?” Ánh mắt của Phong Dập Thần sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, anh nhìn cô và thấp giọng nói: “Cô còn dám phủ nhận thử xem.”
“Tôi không có.” Cố Hảo vẫn ra sức phủ nhận.
“Được.” Phong Dập Thần cắn răng hừ lạnh, đột nhiên bấu eo cô đặt lên đùi mình.
“A!” Cố Hảo bị doạ một phen, cả người đã rời khỏi ghế của mình, tới bên cạnh anh, còn ngồi trên đùi anh, tạo thành tư thế vô cùng mờ ám.
Mặt của cô đỏ bừng, giống như hoa đào tháng ba, trắng mịn, đáng yêu, khiến người ta động lòng.
Ánh mắt của Phong Dập Thần càng sâu thẳm.
“Cô dám làm sao không dám nhận? Lúc nãy không phải đã thừa nhận chuyện với Trần Lập Phi với tôi sao?”
Cố Hảo nhìn anh với vẻ mặt căng thẳng, nhìn rõ từng chân tơ, cô biết có phủ nhận cũng không ích gì.
Hiểu rõ người trước mặt, không cần quá gian xảo.
Cố Hảo nói dứt khoát: “Trần Lập Phi là tiểu nhân, tôi đương nhiên không thừa nhận rồi. Còn anh ……”
Phía sau câu nói, không cần nói, không thừa nhận đã là cách bày tỏ tâm trạng lòng mình.
“Đáng ghét.” Phong Dập Thần nổi trận lôi đình: “Cô lại cho tôi và Trần Lập Phi là cùng một loại người, tôi là tiểu nhân sao?”
Cố Hảo cảm nhận được sự tức giận của anh, cô mím chặt môi.
“Nói chuyện.” Ánh mắt của Phong Dập Thần loé lên một tia sáng sắc bén: “Có phải cô nghĩ vậy không?”
“Anh có phải là tiểu nhân hay không tôi không biết.” Cố Hảo đành nói: “Nhưng trên người Trần Lập Phi có điểm đặc biệt, anh Phong cũng không ít.”
“Ông ta có gì?” Phong Dập Thần muốn xem thử Cố Hảo có thể nói ra chuyện gì.
“Háo sắc, động tay động chân, nói lời đe doạ.” Cố Hảo nghiêm túc đếm ngón tay và nói: “Thậm chí anh còn lợi hại hơn Trần Lập Phi. Ông ta không trực tiếp hôn, còn anh thì trực tiếp hôn.”
Phong Dập Thần sắp bùng nổ.
Vẻ mặt của Cố Hảo đơ ra, cũng không nhìn mặt của Phong Dập Thần, cô cúi mắt, che giấu tâm trạng của mình và nhẹ nhàng nói: “Cho nên anh tiến bộ hơn so với Trần Lập Phi. Anh Phong, anh tự nói xem anh là người như thế nào?”
“Ga lăng.” Phong Dập Thần nói khoác không biết ngượng: “Đừng coi tôi cùng loại với đám cặn bã kia.”
“Tôi thừa nhận Trần Lập Phi là tên cặn bã, nhưng anh có phải ga lăng hay không thì phải xác minh.”
Cố Hảo cảm thấy Phong Dập Thần thật sự không quá nguy hiểm, động tay động chân, sờ mó, ôm và hôn, còn ga lăng.
“Cô nói tôi không phải ga lăng?” Phong Dập Thần làm sao có thể đồng ý danh hiệu này.
Cố Hảo hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có rất nhiều người, ăn mặc lôi thôi, thật ra trong xương vẫn không bằng tên cặn bã.”
“Chi bằng cô trực tiếp nói tôi không bằng cặn bã.”
“Chúc mừng anh Phong tự mình hiểu mình. Nếu không bằng cặn bã, vậy thì pate, anh là pate.”
“Pate?” Phong Dập Thần ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Cố Hảo nghiêm túc nói: “Sau khi pate được chế biến, lên men và bảo quản, nó cũng có thể là bọt thịt thối.”
“Người phụ nữ đáng ghét này.” Phong Dập Thần phẫn nộ, đột nhiên giữ chặt eo của Cố Hảo, ôm trọn người cô vào lòng.
Lần này, Cố Hảo rất phục tùng, không hề kháng cự, tựa vào trong vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim và hơi thở của anh.
Một lúc sau, Cố Hảo ậm ừ lên tiếng: “Trên người cũng có mùi thịt thối, anh Phong, tướng do tâm sinh, anh như vậy, thật sự cần phải điều chỉnh lại. Nếu không cứ mãi thấy ùi cặn bã từ anh khiến người khác thấy sợ.”
“Giỏi cho cái miệng lanh lợi này.” L*иg ngực của Phong Dập Thần phập phồng: “Cô cứ luôn làm tổn thương tôi.”
“Có sao?” Cố Hảo ngước đôi mắt vô tội nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt rồi cười: “Tôi chỉ là thảo luận vấn đề thôi.”
Gương mặt đẹp trai của Phong Dập Thần xụ xuống: “Cái miệng này của cô có thể nói lời hay êm tai với tôi không?”
“Xin lỗi.” Cố Hảo hơi mỉm cười chỉnh lại: “Nếu anh không vui khi nghe lời này, tôi đổi cách nói vậy.”
“Tốt nhất cô nói đừng có mà sỉ nhục tôi, nếu không thì tôi đánh gãy răng cô.” Phong Dập Thần thật sự tức chết, người phụ nữ này lại dám nói với mình như vậy.
“Ừm.” Cố Hảo nghiêm túc gật đầu: “Anh Phong, anh mời tôi tới ăn cơm, bàn chuyện quảng cáo, bây giờ có thể bàn được chưa?”
Phong Dập Thần ngạc nhiên.
“Quảng cáo trong năm tới để toà soạn chúng tôi làm đi.” Cố Hảo thừa thắng xông lên, cô nghiênm túc nói: “Tôi biết anh Phong là một nhân vật có tiếng trong giới nhà giàu ở Tế Bắc, cũng không thiếu tiền.”