Chương 37: Tình cảm không tốt

Đứng ở cửa là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest màu xám, vẻ mặt âm u, ánh mắt nhìn chăm chú vào bên trong.

Chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấy Cố Hảo.

Ánh mắt anh ta tràn đầy sự nhớ nhung, đau khổ và bất lực. Nỗi buồn vì bị số phận trêu đùa khiến anh ta càng thêm mệt mỏi.

“Cố Hảo?” Tiêu Mặc Đằng mất nửa phút mới gọi ra được cái tên này.

Người đứng ở cửa chính là người đã mấy năm không gặp- Tiêu Mặc Đằng.

Năm tháng đã lưu lại một chút dấu vết trên khuôn mặt Tiêu Mặc Đằng.

Anh ta vẫn cao như vậy, nhưng không còn là dương quang thiếu niên của năm đó nữa, trong mắt bây giờ đã có quá nhiều nỗi lo.

Đôi mắt đen kia khi nhìn thấy cô thì khẽ co rút lại, khóe môi mím chặt. Có lẽ mấy năm qua luôn luôn nhím chặt môi nên xung quanh môi cũng có những đường nét nhàn nhạt.

Hai người đối mặt với nhau, cảm xúc phức tạp.

Nhiều năm trước, anh ta là bạn trai của cô. Khi đó cô mười tám tuổi, Tiêu Mặc Đằng hai mươi một tuổi, là người yêu của nhau.

Thế nhưng chỉ sau một đêm, Tiêu Mặc Đằng kết hôn với Cố Mỹ, biến thành anh rể của cô.

Bây giờ gặp lại, Cố Hảo không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Tất nhiên anh ta cũng là khách không mời mà đến.



Cố Hảo cười khổ, chuyện gì nên tới thì sẽ tới, có muốn trốn tránh cũng không trốn được.

“Ôi, anh rể?” Cố Tiểu Trúc thấy Tiêu Mặc Đằng thì cũng sợ ngây người, lập tức lo lắng giải thích với Cố Hảo: “Chị hai, em thực sự không biết anh rể sẽ đi theo, em luôn rất cẩn thận.”

Không ai để ý đến Cố Tiểu Trúc.

Tiêu Mặc Đằng nhìn Cố Hảo, không chớp mắt.

Cố Hảo hoàn hồn, khẽ mỉm cười: “Đã lâu không gặp, anh rể.”

Nghe thấy cách xưng hô này, hai mắt Tiêu Mặc Đằng co rút kịch liệt, không thể nào chịu đựng được loại đau đớn đó.

“Anh rể?” Anh ta bật cười, hai mắt nhìn thẳng vào Cố Hảo, cả người dựa vào cánh cửa mới có thể chống đỡ không lung lay.

Trái tim Cố Hảo cũng không được thoải mái, người đàn ông trước mắt đã từng là bạn trai của cô. Trước đây chia tay theo cách như vậy, bây giờ gặp lại muốn coi như không có chuyện gì là điều không thể, muốn thoải mái cũng khó.

“Anh kết hôn với chị gái tôi thì tất nhiên là anh rể của tôi rồi.” Cố Hảo cố gắng xây dựng lại thế giới nội tâm cho mình.

Sau ngần ấy năm, trái tim cô đã học được cách kiên cường và mạnh mẽ, cũng đã thực sự buông tay được Tiêu Mặc Đằng.

Ánh mắt Tiêu Mặc Đằng cũng lãnh đạm hơn rất nhiều, đôi môi vẫn mím chặt, đứng yên ở cửa nhìn cô cười.

“Đúng vậy, Cố Hảo, đã lâu không gặp.” Giọng anh ta trầm thấp, như thể đang cố gắng kiềm chế: “Năm năm, em kiên quyết ra đi, sau đó lại đột nhiên trở về. Từ đầu đến cuối đều không liên lạc với anh… bọn anh.”

Anh ta muốn nói là anh ta. Tại sao cô lại không liên lạc với anh ta.

Cố Hảo cười: “Anh rể, tôi đã nói với chị tôi.”



Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, vẻ mặt hơi khϊếp sợ.

Cố Mỹ chưa từng nói.

“Cố Hảo.” Giọng nói của Tiêu Mặc Đình hơi kích động, giống như không biết làm thế nào giải tỏa nỗi đau trong lòng: “Anh…”

“Vào đi.” Cố Hảo lúc này mới nhìn về phía Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, em đi rửa tay rồi vào ăn cơm, chị đi pha cho anh rể tách trà.”

“Vâng.” Cố Tiểu Trúc nhìn Cố Hảo một cái, rồi lại lén lút nhìn Tiêu Mặc Đằng.

Tiêu Mặc Đằng vào phòng, chăm chú quan sát cậu bé đang ngồi yên lặng ở kia.

Cố Tiêu Mặc cũng nhìn anh ta.

Cố Hảo nói với con trai: “Con trai, mau tới đây, đây là chú của con.”

Lúc này Cố Tiêu Mặc mới đi tới trước mặt Tiêu Mặc Đằng, tỉ mỉ quan sát anh ta một chút, chặn tầm nhìn của anh ta.

Cậu bé cảm thấy ánh mắt của người chú này nhìn mẹ mình không được đúng cho lắm.

Không biết tại sao cậu bé lại cảm thấy phản cảm.

Cố Tiêu Mặc nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm mẹ mình, gương mặt nhỏ bé đầu sự ngạc nhiên, giọng nói non nớt: “Dì còn chưa tới mà chú đã tới rồi, chẳng lẽ tình cảm của chú và dì không tốt sao?”