“A” Cố Hảo bị doạ hét lên, giọng rất hoảng sợ: “Buông tôi ra.”
Lúc nãy không bị Trần Thanh Vận doạ, bây giờ bị chiêu bất ngờ này của Phong Dập Thần làm cho hoảng sợ.
Cô thật sự không biết Phong Dập Thần rốt cuộc là muốn làm gì.
Phong Dập Thần vừa kéo cửa xe sau, ép Cố Hảo ngồi vào.
Sau đó, anh cũng ngồi vào theo. Động tác vô cùng hống hách và bá đạo, hoàn toàn không cho Cố Hảo cơ hội phản ứng.
Cố Hảo ngồi phịch xuống ghế, người bị anh ép chặt.
“Lương Thần.” Phong Dập Thần thấp giọng: “Xuống xe đi.”
“Được.” Lương Thần phía trước lập tức xuống xe.
Cửa xe đóng lại, Lương Thần đứng canh ngoài xe.
Trong xe, Cố Hảo nhanh chóng ngồi ngay ngắn, nghiêng người qua một bên, cô muốn trốn thoát nhưng không mở được cửa xe, cửa xe đã bị khoá.
Sắc mặt của cô trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Anh Phong, anh muốn làm gì vậy?”
“Muốn làm gì?” Phong Dập Thần cười mỉa, đáy mắt thâm sâu bắn ra một tia lanh lùng: “Giúp cô giải vây, lẽ nào cô không nên cảm ơn tôi sao?”
“Cảm ơn?” Cố Hảo đơ ra, đối mặt với dáng vẻ mạnh mẽ, coi trời bằng vung của anh, cô kiềm chế sự hoảng sợ torng lòng và lên tiếng: “Anh Phong, tôi không cần anh giúp giải vây, lúc nãy mọi chuyện đều do anh tự nguyện, đó là chuyện của anh.”
“Ha ha.” Phong Dập Thần nheo mắt, nhướng người về trước, áp suất không khí thấp cực mạnh ngay lập tức tràn vào xe, hơi thở của anh quanh quẩn trong mũi Cố Hảo.
Cố Hảo vô tình cúi mắt, lông mi dài khẽ run lên, che giấu vẻ hoảng sợ.
Phong Dập Thần nhìn cô và trầm giọng nói: “Nếu tôi không xuất hiện, cô tưởng Trần Thanh Vận có thể bị cô đe doạ sao?”
Cố Hảo thầm oán trong lòng, lúc nãy cho dù Phong Dập Thần không tới, cô cũng doạ được Trần Thanh Vận.
Cố Hảo không cho rằng Trần Thanh Vận không màng danh tiếng, một khi doạn ghi âm Ảnh hậu dung túng bảo vệ đánh người, danh tiếng của cô ta tất nhiên sẽ bị tổn thất, có lẽ sẽ huỷ hoại tiền đồ nữa.
“Xem dáng vẻ của cô, là không muốn cảm ơn tôi sao?” Phong Dập Thần nhìn ra tâm tư của cô, anh trầm giọng lên tiếng: “Người phụ nữ không có lương tâm.”
“Anh Phong.” Cố Hảo rất bất lực: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu anh chỉ muốn tôi cảm ơn anh thì được, tôi cảm ơn anh.”
Nếu cần cảm ơn cả nhà cảu anh, cô cũng bằng lòng cảm ơn cả nhà anh, tiện thể cũng hỏi thăm một chút.
“Điều tôi muốn làm hả?” Phong Dập Thần nhướng đôi mày kiếm, một lúc sau anh đột nhiên nghiêng người kẹp lấy cằm của cô.
“Ặc!” Cố Hảo thở ra một hơi.
Người đàn ông đã áp sát gương mặt đẹp trai của mình, rất là bá đạo không cho phép từ chối. Cố Hảo bị anh giữ chặt cằm, hít một hơi.
Ngay cả hơi thở cũng không cho cô thở ra, trực tiếp đè lấy.
Trước mắt là một gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, không thể không cảm thán gương mặt đẹp trai số một của người đàn ông này, động chút là hôn, sau khi mình nói mình đã kết hôn rồi thì anh vẫn vậy.
Biếи ŧɦái.
Cố Hảo rất muốn hỏi cả nhà Phong Dập Thần và tổ tiên 18 đời của anh.
Anh cúi đầu, cách trừng phạt này, thậm chí có mùi máu luân chuyển giữa môi nhau.
Cố Hảo bị đau, lông mày cau lại, đột ngột đẩy anh ra.
“Phong Dập Thần, anh bị bệnh hả?”
Cô thở hổn hển, nhìn Phong Dật Thần bị chính mình đẩy ra.
Anh đang nheo mắt liếc cô, ánh mắt sắc lạnh và cái nhìn thấu suốt mọi thứ khiến Cố Hảo không dám động đậy.
Trong lòng cô rất hoảng sợ, lẽ nào anh biết cô cơ bản chưa kết hôn?
“Đây là thù lao cô nên trả cho tôi.” Cuối cùng anh lên tiếng, giọng mang tâm trạng nhẫn nhịn.