Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo không chớp mắt, đáy mắt lướt qua cảm xúc cực kì mãnh liệt.
Anh nhìn Cố Hảo rồi nói tiếp: "Anh biết cái gì?"
Cố Hảo càng hoảng hơn, tim đập cuồng loạn không ngừng.
"Anh nên biết cái gì sao?" Ánh mắt Phong Dập Thần nóng bỏng thiêu đốt, nói: "Em nói đi, anh nên biết cái gì?"
Cố Hảo mím chặt môi, không nói gì.
"Cố Hảo." Phong Dập Thần nhìn cô, gằn từng chữ: "Đêm đó anh từng thức dậy lúc nửa đêm một lần, thấy trong lòng mình có một người phụ nữ, anh bị cô gái đó ôm rất chặt làm động tới vết thương nên cảm thấy rất đau. Nhưng do lo lắng Trì Tĩnh Tây có thể vẫn đang ở chỗ tên phạm nhân nên mới để lại cho cô gái kia hai mươi nghìn tệ cùng một tờ giấy.
Nội dung của tờ giấy đó là: Tiểu thư, nếu tiền không đủ thì có thể tới Thập Lý Hoa Đình tìm tôi.
Còn có cả số điện thoại của anh ở đó nữa.
Nhưng sau khi anh quay lại thì vẫn chưa từng nhận được điện thoại.
Ba ngày sau vết thương của anh tái phát phải tới bệnh viện giải phẫu, sau khi xuất viện rồi vẫn không thấy ai gọi điện tới.
Lúc đó anh đã rời khỏi Thập Lý Hoa Đình. Một mặt thì anh vui mừng vì cô gái kia không tới tìm anh, một mặt lại cảm thấy mất mát.
Đáng giận hơn là thân thể của anh từ đêm hôm đó không còn bất kì cảm giác nào với người phụ nữ khác.
Lúc đó anh như rơi vào một vòng luẩn quẩn, mãi cho tới khi gặp được em." Anh nói từng câu một.
Tim Cố Hảo đập loạn không thôi.
Cô khó tin nhìn người đàn ông trước mặt.
"Mà em, chính là cô gái đó." Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào mắt Cố Hảo, không né tránh nữa mà trực tiếp nói: "Anh biết, em chính là cô gái đêm hôm đó."
Cố Hảo trợn lớn hai mắt, mặt đỏ hơn hồi nãy, vết đỏ cũng lan tới cổ.
Màu đỏ hơi hồng phấn xuất hiện trên làn da trắng nõn khiến chủ nhân của nó xinh đẹp động lòng người.
Ánh mắt của Phong Dập Thần trở nên âm trầm, hít sâu một hơi, nói tiếp: "Cố Hảo, anh xin lỗi, bây giờ anh mới nhận ra em."
Cố Hảo cau mày nói: "Tại sao anh biết?"
"Đừng quan tâm tại sao anh biết." Phong Dập Thần nhìn chằm chằm Cố Hảo, nghiêm túc nói: "Cố Hảo, em là người nhào vào anh trước, cũng là người trêu chọc anh trước, thế nên em phải phụ trách với anh."
Cố Hảo kinh ngạc, lời của Phong Dập Thần tựa như sấm chớp nổ uỳnh uỳnh trong đầu cô, dọa cô nửa ngày trời cũng không thể hồi được thần.
"Sau khi rời khỏi em anh không thể đυ.ng vào người phụ nữ nào khác, anh cũng không muốn chạm vào ai, chỉ muốn chạm vào em thôi. Ngày nào anh cũng muốn ở bên em."
Phong Dập Thần không ngừng lải nhải, lúc này Cố Hảo mới hồi thần, ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn Phong Dập Thần, giọng nói trở nên bén nhọn: "Phong Dập Thần, anh cần thể diện tới mức không biết xấu hổ sao?"
"Anh không cần." Phong Dập Thần nghiêm túc nói: "Anh rất nghiêm túc, nếu không thể ở bên em thì anh cần thể diện làm gì nữa?"
Cố Hảo hết ý kiến.
"Sao anh có thể như vậy được?"
"Anh rất nghiêm túc." Phong Dập Thần giang hai tay ra, nói: "Anh muốn bên em, cùng em ở chung một chỗ. Em, rất hợp ở chung với anh."
"Dựa vào đâu?"
"Sáu năm trước là em quấn lấy anh, sáu năm sau cũng là em trêu chọc anh, bây giờ em đừng mơ rút lui."
"Người ta kết hôn rồi còn có thể ly dị được." Cố Hảo nghiến răng nghiến lợi hét lên.
"Nếu anh đã nhận định em thì chắc chắn sẽ dành cả cuộc đời này." Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo, nói tiếp: "Không còn cách nào khác cả, em tìm anh rồi trêu chọc anh thì em phải biết chịu trách nhiệm."
"Anh..."
"Em đừng kích động." Phong Dập Thần rất tốt tính trấn an Cố Hảo: "Anh cảm thấy chúng ta ở chung rất tốt, nhất định có thể tìm ra được điểm thích hợp của cả hai."
"Không thích hợp." Cố Hảo gầm nhẹ.
"Sao em biết chúng ta không thích hợp?" Phong Dập Thần nói: "Chuyện mà chúng ta thích hợp với nhau nhất chính là ở phương diện kia, còn nếu em chê tính tình anh không tốt thì anh sẽ thay đổi."
Cố Hảo không nói gì.
Phong Dập Thần thấy Cố Hảo không nói lời nào thì tiếp tục động viên: "Hơn nữa nhiều năm trước chúng ta cũng từng có duyên với nhau, nhiều năm sau lại có duyên gặp lại, đây chính là duyên phận mà ông trời ban."
"Nghiệt duyên." Cố Hảo tức giận nói.
"Mặc kệ là duyên gì thì cũng là duyên phận cả, chúng ta không thể lý giải được." Phong Dập Thần tự tin nói: "Em muốn làm người vô trách nhiệm sao?"
"Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh?" Cố Hảo bật cười, nói: "Anh không phải lần đầu tiên, lại còn là đồ cũ*, anh muốn tôi chịu trách nhiệm cái gì với anh?"
(*Đồ cũ: Người đàn ông từng có một đời vợ.)
"Đồ cũ?" Ánh mắt Phong Dập Thần trầm xuống, một tia sáng thâm trầm xoẹt qua, nói: "Em đang sỉ nhục anh, em nói không thích anh sỉ nhục em nhưng em lại làm ngược lại với anh, em nói xem, rốt cuộc trong chúng ta ai mới có vấn đề?"
Cố Hảo sững người, nghĩ tới những lời mà anh từng nói làm tổn thương cô.
Bây giờ cô lại nói anh, hình như cũng có đạo lý.
Môi Cố Hảo hơi giật giật, không nói nên lời.
Người như cô, một khi nhận ra bản thân làm sai thì nhất định sẽ thừa nhận lỗi sai của mình.
Cảm nhận được chỗ không thích hợp, Cố Hảo lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không phải đang làm nhục anh, nhưng đúng là tôi không nên nói như vậy."
Phong Dập Thần nhíu mày, nói: "Không sao, mặc dù em đã sỉ nhục anh như em cũng có thể dày xéo anh luôn cũng được, chỉ cần em tình nguyện thì anh sẽ nghe theo."
"Ai muốn chứ." Cố Hảo không nhịn được lập tức phản bác.
Vừa nói ra khỏi miệng thì chợt nhận ra lời này tựa như đang tán tỉnh làm nũng vậy, Cố Hảo lập tức mím chặt môi không nói thêm gì.
Phong Dập Thần bật cười, nói: "Cố Hảo, mặt em rất đỏ."
Mặt Cố Hảo càng nóng hơn, nhiệt độ dường như tăng lên thêm mấy con số.
"Cố Hảo, nói cho anh đi." Phong Dập Thần dịu dàng nói: "Em có tới Thập Lý Hoa Đình tìm anh không?"
Cố Hảo ngẩn người, ánh mắt hơi ảm đạm. Khi cô đi tìm anh thì lúc đó cô đã mang thai hai tháng, nhưng số điện thoại lại bị Cố Mỹ ném đi, cô không thể tìm được anh.
Ôm theo đứa bé trải qua rất nhiều chuyện, giờ nhớ lại lại cảm thấy không còn chút dũng khí để trải qua thêm lần nữa.
Thấy cảm xúc của Cố Hảo đi xuống, không nói thêm gì nữa.
Đáy mắt Phong Dập Thần lướt qua vẻ thương xót, nhìn Cố Hảo, nói: "Em đi tìm anh nhưng không tìm được đúng không?"
Không biết vì sao anh lại cảm thấy như vậy.
Cố Hảo cắn nhẹ môi, ánh mắt nâng lên nhìn ra bên ngoài, cỏ xanh mọc kín lối đi, nội tâm Cố Hảo cảm thấy cực kì mê man.
Vừa nhớ tới lại cảm thấy thương tâm.
Nhưng cuộc sống của con người không thể mãi chìm đắm trong đau thương được.
Cố Hảo hít sâu một hơi, nói: "Bây giờ nhắc lại cũng chẳng có nghĩa lí gì cả, tôi không muốn nói thêm."
Phong Dập Thần cau mày nhìn Cố Hảo, cuối cùng lại thở dài nói: "Tại sao không gọi điện cho anh?"
"Ha!" Cố Hảo bật cười tự giễu: "Gọi điện cho anh sao? Tôi không biết anh là ai, gọi điện cho anh làm gì? Lại nói tôi cũng không nhớ số điện thoại đó."
"Là không nhớ được hay là đã xảy ra chuyện gì?" Anh cảm thấy, nếu cô thực sự tới tìm anh thì sẽ không có chuyện không gọi điện thoại được.
Cố Hảo cả kinh, đối diện với ánh mắt Phong Dập Thần, cô như thấy được vẻ hoài nghi trong đôi mắt đó.
Đột nhiên Cố Hảo cảm thấy lòng mình chua xót.
Không ngờ anh lại đoán được phần nào.
"Nói như vậy là em đã gặp chuyện gì đó?"
"Đúng." Cố Hảo bình thản nói: "Cố Mỹ đã ném tờ giấy đi, tôi không nhớ được số điện thoại trên đó. Ban đầu cũng không muốn tìm, nhưng sau khi nhớ tới thì cũng đã qua mấy tháng."
"Vậy tại sao đã qua mấy tháng mới nhớ tới?" Phong Dập Thần hỏi một cách ám chỉ, lấy hiểu biết của anh thì hẳn là lúc đó cô mới phát hiện bản thân mang thai.