Chương 331: Anh sẽ thay đổi



Cố Hảo hơi dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phong Dập thần, cô muốn nhìn thấy được ưu tư trong mắt anh, cũng như muốn biết có phải anh đã biết điều gì đó rồi không.

Nhưng khi nghĩ lại, Cố Hảo lại cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.

Sao anh ấy có thể biết được chứ?

Đúng vậy, chưa chắc Phong Dập Thần đã biết, vì chưa có ai nói cho anh ấy cả, không lẽ là do anh ấy nhận ra điều gì sao?

Nhưng tính tình của anh ấy dễ kích động như vậy, nếu biết gì đó thì không phải sẽ trực tiếp hỏi cô hay sao?

Vì thế, có vẻ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Cô cảm thấy có lẽ là anh không biết.

Đêm hôm đó vốn là chuyện rất đáng xấu hổ.

Nếu không muốn cùng anh xuất hiện nữa thì cần gì phải nhắc lại để tăng thêm phần mập mờ chứ.

Cách duy nhất để Phong Dập Thần từ bỏ suy nghĩ chính là chọc giận anh.

Nghĩ tới buổi tối hôm đó, Cố Hảo gật đầu một cái, nói thẳng: "Đúng thế, đêm đó tôi đã tỏ tình với Tiếu Mặc Đằng, nếu thành công thì có lẽ đêm đó sẽ xảy ra một vài chuyện, tôi cũng sẽ không từ chối Tiếu Mặc Đằng."

Phong Dập Thần cau mày, đuôi mày hơi nhếch lên.

"Thực ra tôi cũng muốn làm gì đó với anh ta, nhưng sau đó anh ta lại ở chung một chỗ với chị gái tôi. Nhưng giờ tôi rất mừng vì tôi không ở chung một chỗ với anh ta, người như anh ta không hợp với tôi."

Phong Dập Thần nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Hảo, ánh mắt dần trở nên hung ác, lạnh lùng nói: "Thế, loại người như nào thì hợp với em?"

Cố Hảo nói: "Người thế nào để hợp với tôi thì tôi không biết, nhưng tôi biết người đó chắc chắn không phải là anh."

"Ha!" Phong Dập Thần cười khẽ một tiếng, nói: "Nhưng anh cảm thấy em và anh rất hợp nhau, anh còn phải cảm ơn đêm đó nhờ có Cố Mỹ tính kế Tiếu Mặc Đằng và em, nếu không cũng không xảy ra chuyện đó."

Cố Hảo sững sờ, nghi ngờ nhìn Phong Dập Thần.

Phong Dập Thần lại mỉm cười nói: "Anh cảm thấy việc Cố Mỹ đoạt đi Tiếu Mặc Đằng chính là duyên số trời cho.

Mà em trời sinh chính là người phụ nữ của Phong Dập Thần này, thế nên anh rất vui sướиɠ vì đêm đó Cố Mỹ đã tính kế em, nếu không anh cũng không có được em rồi, em nói xem có đúng không?"

Tim Cố Hảo đập thình thịch, Phong Dập Thần cố tình nhắc tới chuyện này tận hai lần, cô nghi ngờ anh đã biết chuyện đó rồi.

Kết quả, Phong Dập Thần chỉ mỉm cười. Anh biết rõ giờ Cố Hảo đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là cô không muốn thừa nhận.

Xem ra bây giờ cô gái này không muốn ở cùng anh, chẳng lẽ anh chính là loại người như vậy sao?

Khiến người ta chán ghét tới mức đó?

Cố Hảo lạnh lùng nói: "Anh có được tôi thì thế nào? Sau này tôi không muốn cùng xuất hiện một chỗ với anh, anh không nghe hiểu sao?"



"Anh thích em." Phong Dập Thần đột nhiên trầm giọng nói.

Cố Hảo ngẩn người.

Nghe thấy ba chữ này, trong lòng cứ cảm thấy là lạ.

"Không, đó không phải là thích." Cố Hảo lắc đầu nói: "Anh chỉ muốn chiếm tôi làm của riêng mà thôi, anh cảm thấy tôi là người đầu tiên không chịu nghe lời anh, không muốn ở bên anh nên anh mới cảm thấy bị khıêυ khí©h. Anh cảm thấy tôi đang khıêυ khí©h uy quyền phái nam của anh."

Phong Dập Thần sửng sốt, hoài nghi nhìn Cố Hảo, người mà Cố Hảo nói thực sự là anh sao?

Phong Dập Thần này tồi tệ tới vậy?

Phong Dập Thần nhịn nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Anh sẽ thay đổi."

Cố Hảo sững sờ.

Cô khó tin nhìn Phong Dập Thần, người trước mặt thật sự là Phong Dập Thần mà cô biết sao?

Anh nói gì? Sẽ thay đổi?

Thấy Cố Hảo kinh ngạc như vậy, Phong Dập Thần đành phải giải thích: "Anh biết là bản thân có rất nhiều tật xấu, không ngờ trong lòng em anh lại là người như vậy, anh sẽ thay đổi, được không?"

Lời nói độc ác ra tới miệng lại không thể nói được. Cố Hảo hiểu sâu sắc đạo lý giơ tay không đánh người đang cười.

Anh tỏ ra như vậy khiến cô không biết nên làm gì cho phải.

Cố Hảo mím môi, một lúc sau mới nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Anh muốn cảm ơn em." Phong Dập Thần thật tâm nói.

"Cảm ơn tôi vì cái gì?"

"Đi cùng anh đi." Anh vừa nói vừa kéo tay Cố Hảo đi vào trong lều vải.

Cố Hảo cảm thấy rất khó nói, cứ có cảm giác người đàn ông này có gì đó kì lạ.

Rốt cuộc anh có ý gì. Cố Hảo bị anh dắt tay đi tới bên cạnh lều vải số 19. Cô liếc mắt nhìn thoáng qua xung quanh, một màn của sáu năm trước lướt qua mắt cô khiến cô cảm thấy cực kì châm chọc.

Cái gì mà tình yêu của tuổi trẻ thật đơn thuần chứ, tất cả chỉ là nhảm nhí mà thôi.

Tuổi trẻ lông bông, căn bản không biết cả đời đại diện cho điều gì. Ngay cả bản thân còn không thể nhìn thấu thì sao có thể nhìn thấu được lòng người.

Tình yêu không lý trí chỉ khiến đôi bên lầm bước, một bước đi sai thì tất cả đều đi sai.

Khi Cố Hảo đang ngây người suy nghĩ thì đã bị Phong Dập Thần kéo vào trong lều.

Cố Hảo ngẩn người, nói: "Anh kéo tôi vào trong này làm gì?"

"Thẳng thắn nói chuyện." Phong Dập Thần nói.

Không hiểu sao Cố Hảo lại cảm thấy chột dạ.

Phong Dập Thần để cô ngồi xuống, rồi quỳ một chân ở trước mặt cô.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, tim Cố Hảo đập thình thịch trong l*иg ngực.

Đột nhiên cô cảm thấy gì đó.

"Cố Hảo." Phong Dập Thần nói: "Em luôn hỏi anh, trừ bạn gái trước kia của anh thì anh có từng quan hệ với người phụ nữ nào khác không."

Cố Hảo sững sờ, anh định nói thẳng thắn chuyện này sao.

"Anh vẫn luôn không nhận, bởi vì chỉ có duy nhất một lần, là đêm đó, tɧác ɭoạи tới mức khiến anh không muốn nhớ tới đêm hôm đó vì sau đêm đó, anh không giống một người đàn ông thực sự nữa. Cho tới khi gặp được em, anh mới trở lại như bình thường, cảm nhận lại được tôn nghiêm của một người đàn ông."

Cố Hảo nhíu mày, nói: "Chính xác là anh muốn nói gì?"

"Em đừng vội, Cố Hảo." Phong Dập Thần nói: "Để anh từ từ giải thích."

"Tôi không muốn nghe nữa, chuyện này giờ đây không có ý nghĩa gì cả."

"Không." Phong Dập Thần lắc đầu, nói tiếp: "Nó rất quan trọng."

Cố Hảo lại cau mày.

"Tối hôm đó anh giúp Trì Tĩnh Tây truy nã phạm nhân, sau đó bị thương và bị trúng thuốc nên đã chạy tới nơi này, rồi bị một người phụ nữ kéo vào trong lều, người đó rất nhiệt tình, anh vừa mới mở miệng nói thì người đó đã hôn anh, chặn miệng của anh lại, không nói không rằng ngủ với anh."

Mặt Cố Hảo đỏ bừng, vết đỏ còn lan tới tận mang tai.

Người anh nói tới là cô sao?

Phong Dập Thần ngưng mắt nhìn Cố Hảo, con ngươi thâm thúy lướt qua một tia âm trầm.

Cô đang xấu hổ.

Đúng thế, đêm đó là cô chủ động, tối lửa tắt đèn, Phong Dập Thần không nhìn rõ được gì nên cũng không kháng cự được.

Cố Hảo bị Phong Dập Thần nhìn chằm chằm, tim đập loạn như đánh trống trong l*иg ngực, Cố Hảo có dự cảm bất thường.

Có phải Phong Dập Thần đã biết gì đó rồi không?

"Cứ như vậy, khó hiểu suốt một đêm, anh đυ.ng phải một cô gái trong trắng, nhưng cô ấy rất nhiệt tình, cả đêm bị cô ấy nhào vào rất nhiều lần."

Mặt Cố Hảo đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu.

"Ngừng lại, anh đừng có nói nữa." Cố Hảo vội nói.

"Không." Ánh mắt của Phong Dập Thần càng sắc bén hơn, nhìn chằm chằm Cố Hảo rồi nói tiếp: "Anh muốn nói ra hết."

Tim Cố Hảo không những đập mạnh mà còn sắp nhảy bổ ra khỏi l*иg ngực rồi.

Phong Dập Thần nhìn người phụ nữ trước mắt, thu hết cảm xúc trong đôi mắt kia lại.

"Phong Dập Thần, anh, có phải đã biết rồi không?" Cố Hảo khó mà bình tĩnh được như cũ, liền hỏi.