- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
- Chương 330: Lại tới làng du lịch
Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 330: Lại tới làng du lịch
Người bị đè nặng khiến Cố Hảo cảm thấy khó chịu, cô mắng thầm trong lòng, nhưng ngại còn người khác trong xe nên không muốn phát tác.
Cũng có thể vì phía trước có người nên cho dù Phong Dập Thần có lên cơn thì cũng không làm chuyện quá đáng ở trong xe, làm gì đó Cố Hảo trước mặt Lương Thần.
Quá lắm là chiếm chút tiện nghi của Cố Hảo mà thôi.
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn chăm chú vào Cố Hảo, ánh mắt mãnh liệt dâng trào, hạ thấp giọng nói: "Em muốn khiến anh tàn phế sao?"
"Đúng thế." Cố Hảo hạ thấp giọng nói, lời có hơi châm chọc: "Anh không có lý trí thì chỉ trách chính anh thôi."
Phong Dập Thần bật cười, hạ tay nắm chặt eo Cố Hảo, không chờ Cố Hảo phản kích anh đã giữ chặt tay và chân của cô.
"Đồ khốn nạn." Cố Hảo tức tới trừng mắt, giọng nói không quá lớn, trừng mắt cảnh cáo nhìn: "Buông tôi ra."
"Lương Thần vẫn còn ở đây nên anh sẽ không làm gì em, nhưng em đừng nhúc nhích, nếu em dám nhúc nhích thì anh không dám đảm bảo rằng có bắt Lương Thần xuống xe, sau đó làm gì em đâu." Phong Dập Thần nhỏ giọng nói, hơi thở ấm áp phả lên tai Cố Hảo, nhưng động tác của anh lại cực kì thân mật và mập mờ.
Cố Hảo thầm mắng trong lòng, người đàn ông này rất biết nhân cơ hội, căn bản chính là tên cầm thú.
"Có hiểu không?" Anh thở vào tai cô.
Tim Cố Hảo đập nhanh hơn, sắc mặt đỏ ửng, tay cô đã bị anh giam lại không thể nhúc nhích được, thử cố vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy thì càng cảm nhận được sự uy hϊếp rất rõ ràng.
"Đừng động." Phong Dập Thần lại nhỏ giọng cảnh cáo.
Anh chỉ cần chạm vào Cố Hảo thì sẽ có cảm giác ngay lập tức, hơn nữa cảm giác đó lại không thể nói ra, cũng không thể khống chế được.
Cố Hảo đỏ mặt nghiến răng nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, nhỏ giọng cảnh cáo: "Nếu anh dám làm ra chuyện vớ vẩn gì thì tôi sẽ liều mạng với anh."
"Không chắc." Anh lắc đầu, nói: "Anh chỉ muốn nhìn em một chút mà thôi."
Cố Hảo sững người.
Ánh mắt dán chặt lên cô từ nãy tới giờ trở nên nóng bỏng hơn, cứ như hận không thể nuốt cô vào người vậy.
"Anh đang nhìn cái gì?" Cố Hảo bị nhìn chằm chằm cũng thấy khó chịu.
"Nhìn em?" Giọng nói trầm thấp vang lên, hơi khàn, nhưng chỉ có hai người họ nghe được.
"Anh đứng dậy đi." Cố Hảo lại cảnh cáo.
"Ha ha!" Phong Dập Thần đột nhiên bật cười, hơn nữa còn cười hệt như một tên ngốc, cực kì vui vẻ.
Có gì mà buồn cười chứ.
Cố Hảo kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người đàn ông này, anh cười cái gì?
Cười như một tên ngốc.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai này cười thoải mái hơn, tim Cố Hảo đập bình bịch trong l*иg ngực, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng: "Phong Dập Thần, anh đừng có cười nữa."
"Anh rất vui vẻ." Phong Dập Thần lại cười rạng rỡ: "Cố Hảo, đời này em đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi anh."
"Đồ thần kinh." Cố Hảo khẽ chửi một câu.
Nhưng dù Cố Hảo có chửi hay làm gì thì Phong Dập Thần vẫn không động đậy, chỉ ôm chặt cô vào lòng, cả đoạn đường chỉ nhìn cô chằm chằm, thỉnh thoảng lại bật cười như một tên ngốc.
Khoảng hai mươi phút sau đã tới làng du lịch trên núi.
Xe dừng lại ở trong bãi đỗ xe.
Giọng Lương Thần vang lên: "Tổng tài, đã tới nơi rồi."
Phong Dập Thần không trả lời, Cố Hảo lập tức vùng vẫy muốn đẩy người ra.
Nhưng anh vẫn không đứng dậy, chỉ nói với Lương Thần: "Lương Thần, cậu vào trong làng du lịch tìm một chỗ để nghỉ ngơi đi, chờ tôi gọi."
"Vâng." Lương Thần vội vàng xuống xe.
"Ầm..." Cửa xe đóng lại.
Trong xe chỉ còn hai người.
Tim Cố Hảo đập loạn xạ, chỗ này chính là ác mộng của cô, là nơi cô không bao giờ muốn nhắc lại.
"Bây giờ chỉ còn hai người chúng ta." Phong Dập Thần vẫn cười, ánh mắt nhìn cô trở nên mãnh liệt hơn.
Cố Hảo cũng cười, nhưng lại là nụ cười châm chọc: "Phong Dập Thần, anh mau buông tay ra đi, tôi muốn để cho anh chút mặt mũi trước mặt Lương Thần nên anh đừng có quá đáng."
"Em có thể không nể mặt mũi của anh mà." Phong Dập Thần nói: "Anh biết, em rất khó chịu với anh."
"Biết là tốt." Cố Hảo nhìn gương mặt kia, lạnh lùng nói: "Tôi không có sức lực lớn như anh, nhưng nếu anh còn tiếp tục dùng sức mạnh với tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Giọng điệu của Cố Hảo rất kiên quyết.
Phong Dập Thần hơi kinh ngạc, sau đó thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cố Hảo, chúng ta quay lại với nhau khó thế sao?"
"Thật sự rất khó chịu đựng." Cố Hảo lạnh nhạt nói: "Anh buông tôi ra."
Giọng nói rất lạnh nhạt, nhưng Phong Dập Thần đối xử dịu dàng với cô, nụ cười rất rạng rỡ.
Anh không chút để tâm tới lời của Cố Hảo, vẫn đè cô xuống.
"Buông em ra cũng được." Anh dịu dàng nói: "Biết vì sao anh dẫn em tới đây không?"
Cố Hảo sững người, lập tức cảnh giác.
Thấy sự cảnh giác trong mắt Cố Hảo, Phong Dập Thần mỉm cười: "Đi thôi, xuống xe."
Cố Hảo không hiểu.
Phong Dập Thần đứng dậy, thả Cố Hảo ra, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Cố Hảo không biết anh định làm gì, ngây ngốc bị anh kéo xuống.
Phong Dập Thần dắt tay Cố Hảo đi về phía lều của bên phụ trách khu du lịch.
Cố Hảo căng thẳng.
Phong Dập Thần nhanh chóng đi tới lều của người phụ trách, lấy thẻ căn cước và tiền ra nói với lễ tân: "Sắp xếp cho tôi một lều nghỉ dưỡng, thật sang trọng và yên tĩnh."
"Vâng!" Nhân viên lễ tân đưa cho Phong Dập Thần một chiếc thẻ: "Đây là số 19, là lều yên tĩnh nhất."
Phong Dập Thần cầm theo biên lai, cất ví tiền lại rồi kéo Cố Hảo đi về phía bãi cỏ phía xa.
Tim Cố Hảo đập loạn xạ lên.
"Anh, anh mang tôi tới đây làm gì?"
"Cố Hảo?" Lòng bàn tay Phong Dập Thần mướt mồ hôi, anh không nhìn Cố Hảo, chỉ nói: "Trước kia anh từng nghe nói này là nơi mà các cặp tình nhân rất thích tới."
Cố Hảo cau mày nói: "Nơi này quả thực có rất nhiều cặp tình nhân tới."
"Em cũng thích tới sao?" Phong Dập Thần quay đầu nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo hơi chột dạ, nhìn Phong Dập Thần một cái, bình tĩnh rồi mới nói: "Tôi không thường tới."
"Nghe giọng điệu của em là đã từng tới đúng không?" Phong Dập Thần hơi nhếch môi.
Cố Hảo ngừng một chút, hạ mắt xuống không nhìn Phong Dập Thần, trong lòng lan tràn cảm giác buồn bã: "Đã tới thì sao? Chưa từng tới thì thế nào?"
Cô từng thăm dò rất nhiều lần, kết quả anh lại chưa từng thành thật, thậm chí còn không nhắc tới một chữ.
Vì thế cô cần gì phải tự rước lấy nhục.
Hơn nữa giờ đây cô không muốn thẳng thắn nữa, bởi vì cô không nghĩ cùng xuất hiện một chỗ với Phong Dập Thần.
"Từng tới thì là từng tới." Phong Dập Thần nói: "Có gì không tốt mà không không nhận."
"Tôi từng tới nơi này." Cố Hảo dứt khoát nói: "Hồi còn yêu Tiếu Mặc Đằng đã tới."
Vừa nói xong, cô cảm thấy bàn tay đang nắm chặt tay cô hơi dùng sức.
Cố Hảo hơi đau lòng, không nói thêm.
Phong Dập Thần dừng bước lại, cau mày nhìn Cố Hảo, nói: "Như vậy là em định ngủ với Tiếu Mặc Đằng, cuối cùng lại bị chị của em giật mất?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
- Chương 330: Lại tới làng du lịch