Lý Thành Hiếu bật cười qua điện thoại: "Kính Đình, em chăm chỉ kiếm thêm mối làm ăn cho Cố Hảo vì mục đích gì thế?"
"Thầy à, thầy thật biết nói giỡn, em thì có mục đích gì ạ?" Dĩ nhiên Hạ Kính Đình sẽ không thừa nhận, còn muốn gợi nhắc tình cảm với giáo sư Lý: "Không phải vì em đang làm vì sự nghiệp của thầy hay sao, truyền bá thanh danh của thầy đi khắp nơi đúng không?"
"Thằng nhóc thối này." Giáo sư Lý Thành Hiếu mỉm cười một cách thâm ý: "Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ của em, em vừa ý con gái nhà người ta đúng không."
"Khụ." Hạ Kính Đình lập tức ho khan, hắng giọng rồi nói: "Thầy đừng giỡn mà, em là người rất nghiêm túc."
"Xấu hổ sao?"
"Thầy cũng là người nghiêm túc." Hạ Kính Đình nói: "Thầy nhớ giúp em giới thiệu thêm mấy người nhé."
"Vốn dĩ thầy nghĩ khả năng người này chính là vợ tương lai của học trò cũ mình, nên hỗ trợ một phen, kết quả em lại bảo không phải, nếu thầy hỗ trợ thì hình như hơi lỗ, không muốn giúp."
Hạ Kính Đình liền nói: "Chỗ em có một nghiên mực thời nhà Thanh, em đã xem qua rồi, đúng là từ thời nhà Thanh thật, nếu em không nhậm thì là vật từ thời Thuậ Trị Khang Hi, có có một viên đá kê làm bằng huyết thạch cũng thời nữa."
"Mang tới cho tôi xem đi." Lý Thành Hiếu lập tức phấn khích, giọng nói tràn ngập sự hứng khởi.
Hạ Kính Đình: "Vậy thầy sẽ giúp một tay đúng không?"
"Giúp, dĩ nhiên là giúp." Giáo sư Lý Thành Hiếu nói: "Tôi sẽ liên hệ với vài người đáng tin cậy."
"Cảm ơn thầy."
"Không cần khách sáo, cho dù không có nghiên mực thì tôi vẫn sẽ giúp em mà, đứa bé Cố Hảo này cũng không phải là người ngoài, nếu đã thuộc phận sự của tôi thì tôi không thể không giúp được."
"Em biết là thầy sẽ giúp đỡ mà." Hạ Kính Đình nói: "Nhưng nhờ thầy giúp là do em lắm miệng, người ta vẫn chưa nói gì cả.
Tuy nhiên nghiên mực và đá kê lại do tổng biên tập bên phía Cố Hảo tặng cho thầy, bọn họ nhờ em đưa cho thầy."
"Vậy sao?" Lý Thành Hiếu dường như đã nghe nhầm: "Cho không thầy?"
"Vâng."
"Vậy thì tôi không nhận, tôi không phải người lấy không đồ của người khác."
"Thầy có thể vẽ tặng người ta một bức tranh mà." Hạ Kính Đình nói: "Một món quà đáp lễ."
Lý Thành Hiếu suy nghĩ một hồi, nói: "Không thành vấn đề, nhưng nghiên mực này quá đắt giá."
"Vậy thì thầy giới thiệu người phỏng vấn thật tốt là được."
"Thầy cứ nghĩ thật kĩ đi ạ."
Cố Hảo mau chóng đi ra, thấy Hạ Kính Đình đang gọi điện thoại, nhưng cũng nhanh chóng cúp máy.
Vừa nhìn thấy Cố Hảo, Hạ Kính Đình hỏi: "Cà phê pha xong rồi sao?"
"Vẫn chưa." Cố Hảo lắc đầu nói: "Nhưng vừa rồi tôi thấy anh nói về chuyện phỏng vấn, có phải anh nhờ giáo sư Lý giúp đỡ đúng không?"
"Đúng thế." Hạ Kính Đình gật đầu, nói: "Em pha cà phê giúp tôi thì tôi cũng nên làm gì đó để cảm ơn em, có thể làm tìm giúp em tài nguyên phỏng vấn chẳng hạn."
Cố Hảo nhìn Hạ Kính Đình, bật cười, thở dài nói: "Kính Đình, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo." Hạ Kính Đình dựa vào ghế, nói: "Mau pha cà phê cho tôi đi, tôi thèm rồi."
"Sắp xong rồi."
Ở chỗ Hạ Kính Đình hơn nửa tiếng, Cố Hảo chuẩn bị quay lại tòa soạn, Hạ Kính Đình muốn đưa cô đi nhưng Cố Hảo lại từ chối.
Cố Hảo gọi xe quay lại công ty, vừa đi tới cửa lớn đã nhìn thấy chiếc xe Bently màu đen đang dừng ở bên ngoài.
Cố Hảo sững sờ, muốn quay đầu bước đi.
Nhưng cửa xe đã mở ra ngay lập tức.
Cô thấy Phong Dập Thần đang bước nhanh về phía mình.
Cố Hảo thấy thân hình cao lớn của Phong Dập Thần đang bước nhanh về phía này thì cau mày, không biết anh định làm gì.
Chỉ thấy mặt mày Phong Dập Thần lạnh lùng, đáy mắt ẩn chứa suy nghĩ phức tạp đang khóa chặt lấy ánh mắt cô.
Cố Hảo lui về phía sau một bước, vô thức muốn né tránh.
Do cô không biết anh muốn làm gì, chỉ cảm thấy anh mang theo một luồng sức mạnh như muốn dâng trào đi tới phía này.
Cố Hảo quay người định bỏ chạy, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Phong Dập Thần kéo lại, không nói hai lời đã vác Cố Hảo đi, chẳng mấy bước đã đi tới xe.
Lương Thần đã xuống xe trước, mở cửa xe ra giúp Phong Dập Thần nhét người vào trong.
Cố Hảo thét chói tai: "Phong Dập thần, rốt cuộc anh muốn cái gì?"
"Anh đưa em tới một nơi." Giọng của Phong Dập Thần hơi kích động, giọng điệu có chút phập phồng.
Anh cũng nhanh chóng chui vào trong xe.
"Lương Thần, tới làng du lịch trên núi."
Gương mặt Cố Hảo trở nên căng thẳng, làng du lịch trên núi?
Cố Hảo kinh ngạc nhìn Phong Dập Thần, nghẹn họng nhìn trân trối người đàn ông trước mặt, cảm giác khó mà tin nổi.
Chẳng lẽ người này đã biết cái gì rồi sao?
Phong Dập Thần không nhìn cô, anh sợ một khi liếc nhìn thì anh sẽ không nhịn được mà làm cô ngay trong xe, trước mặt Lương Thần.
Cố Hảo nhìn gò má của Phong Dập Thần, người này vẫn rất bình tĩnh, cô cảm thấy có lẽ là do bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi đúng không?
Cố Hảo bình tĩnh hơn một chút, ngôn từ chính nghĩa nói: "Phong Dập Thần, rốt cuộc anh đưa tôi tới làng du lịch trên núi làm gì?"
Phong Dập Thần nghe thấy vậy thì quay đầu lại nhìn Cố Hảo, ánh mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc mãnh liệt.
Anh nhìn thật chăm chú vào Cố Hảo một lúc, nội tâm không được bình tĩnh như trước.
Anh không định nói gì, đột nhiên vươn tay ôm eo thon của Cố Hảo, kéo cô ôm vào trong lòng.
Người phụ nữ này chính là mẹ của con anh.
Cả đời của anh vì cô mà sáu năm trời không có nổi tình yêu trai gái gì, thậm chí anh còn cho rằng cả đời này anh sẽ không thể ở chung với phụ nữ nữa.
Nhưng anh lại có tình yêu không thể nói thành lời với người này.
Khi ôm người vào lòng, nghĩ tới cô vì anh mà sinh đứa con ra, Phong Dập Thần càng kích động hơn, lần nữa dùng nhiều sức hơn để ôm chặt Cố Hảo vào lòng.
Cố Hảo cau mày, khó chịu nói: "Anh mau buông tôi ra, định làm gì?"
Cố Hảo vươn tay đẩy anh không chút khách khí.
Nhưng Phong Dập Thần vẫn không buông ra, mà càng ôm eo chặt hơn, sán lại gần cô, nói nhỏ bên tai: "Đừng động, để anh ôm một lúc."
Hơi thở ấm áp phả vào tai, mang theo hương vị thuốc lá khiến Cố Hảo hơi run lên, cau chặt mày lạnh lùng nói: "Phong Dập Thần, anh buông tôi ra ngay lập tức."
"Lương Thần còn ở trong xe đấy." Phong Dập Thần nhắc nhở: "Đừng nhúc nhích."
Cố Hảo sững người, huyết sắc trên mặt rút sạch, cơ thể cứng đờ.
Chóp mũi của người đàn ông kia dán lên gò má của Cố Hảo, trong lòng Cố Hảo rất tức giận, không muốn nói chuyện với anh.
Lương Thần tiếp tục lái xe, hai mắt nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn lén hai người đẳng sau.
Phong Dập Thần dán sát vào gò mà của Cố Hảo, tham lam hít mùi thơm trên người cô, có vẻ rất hưởng thụ.
Cố Hảo như ngồi trên bàn kin, hết nhịn lại nhịn thêm.
Một lúc lâu sau, Cố Hảo dường như không thể nhịn được nữa.
Tay của cô duỗi về phía sau, không quan tâm mà đập mạnh một cái vào chỗ yếu hại của Phong Dập Thần.
"A!" Phong Dập Thần rên lên một tiếng, đau không thốt nên lời, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Người phụ nữ đáng chết, một quyền này suýt nữa đã khiến anh tuyệt hậu rồi.
Phong Dập Thần ôm bụng, hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới đỡ hơn một chút.
Anh nâng mắt lên nhìn Cố Hảo.
Ánh mắt Cố Hảo trở nên sắc bén trừng mắt nhìn anh, ánh mắt tựa như đang tố cáo, nói rằng anh nhìn cũng vô dụng, ai bảo anh táy máy chân tay.
Phong Dập Thần mím chặt môi, nhịn một lúc lại bật cười, nụ cười này rất rạng rỡ, cũng có hơi nguy hiểm.
Cố Hảo hơi hoảng hốt, cũng có chút khẩn trương.
Một giây tiếp theo, người đàn ông đã mạnh mẽ lao xuống đè Cố Hảo xuống ghế ngồi, không để ý tới Lương Thần còn đang lái xe."