Chương 327: Người đàn ông tùy tiện gây giống



Nhà trẻ.

Phong Dập Thần vừa xuống xe thì nhất định phải ôm Mộ Mộ vào nhà trẻ.

Mộ Mộ không nhịn được, hét lên từ chối: "Đừng có ôm con vào, thật mất mặt."

"Có gì mà xấu hổ?" Phong Dập Thần nói: "Cha ôm con mình vào cửa, ai quản được."

"Họ Phong kia, nếu cha tiếp tục ôm thì con sẽ tức giận." Mộ Mộ cảm thấy bé đã lớn từng này rồi mà vẫn bị ôm vào thực sự rất mất mặt: "Mau thả con xuống đi."

Phong Dập Thần có chút không cam lòng, vẫn ôm con trai không buông: "Con trai, con phải hiểu là cha đang rất kích động."

"Cha kích động liên quan gì tới con?" Mộ Mộ giãy giụa muốn nhảy xuống.

Chuẩn bị đi tới cửa lớp học, các thầy cô đứng trong phòng chờ cũng đã nhìn thấy hết rồi, thật mất mặt.

Lương Thần cuối cùng vẫn phải nhắc nhở: "Tổng tài, ngài vẫn nên nghe theo lời của cậu chủ đi."

Phong Dập Thần sững người, nhìn Lương Thần.

Lương Thần cảm thấy đứa bé này rất thông minh, nếu không nghe theo thì chắc chắn quan hệ cha con giữa hai người này sẽ không được tốt.

Lần này Phong Dập Thần rất phối hợp, lập tức thả Mộ Mộ xuống.

Mộ Mộ trịnh trọng nhìn Lương Thần, nói: "Cuối cùng cháu cũng biết tại sao cha cháu lại trọng dụng chú rồi, chú không vô dụng cho lắm, cảm ơn."

Đầu tiên là Lương Thần xấu hổ đối với lời tán dương này, sau đó là được sủng ái mà lo sợ.

Có thể đứa bé này tán dương và khẳng định thì thực sự rất khó, quan trọng là còn được cảm ơn nữa.

Thật sự không dễ dàng chút nào.

Lương Thần lập tức lắc đầu, nói: "Cậu chủ đừng khách sáo."

Phong Dập Thần cau mày kiếm lại, nhìn lướt qua Lương Thần một cái.

Trước sau Lương Thần đều có địch, hai cha con nhà này người này anh ta cũng không dám đắc tội.

Đang chuẩn bị đi vào trong thì đột nhiên có một bóng dáng nhỏ bé chạy xuống từ cầu thang, nhìn thấy họ từ xa thì nhỏ giọng gọi, cảm giác hơi rụt rè.

"Cha?"

Phong Dập Thần ngẩn người, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy Phong Duệ Hi đang đứng trên cầu thang nhìn bọn họ, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ do dự, muốn tới nhưng hình như không dám.



Phong Dập Thần hơi sững sờ, vì anh có thể đọc được cảm xúc trong mắt của con trai.

Có lẽ thằng bé sợ anh tức giận.

Phong Dập Thần lập tức nói: "Duệ Hi tới đây đi."

"Cha?" Mộ Mộ lập tức sững người, ngước mắt lên nhìn Phong Dập Thần, lại nhìn Duệ Hi, chợt hiểu ra gì đó, tự nhủ thầm: "Phong Dập Thần, Phong Duệ Hi?"

Duệ Hi nhanh chóng chạy tới, Phong Dập Thần thấy cậu bé thì ôm vào lòng: "Duệ Hi, sao con lại chạy ra ngoài?"

"Con thấy cha ôm Mộ Mộ từ cửa sổ, còn có chú Lương ở đây nữa nên mới chạy xuống." Duệ Hi thành thật đáp.

Tim Phong Dập Thần hơi căng thẳng, nói: "Duệ Hi, để cha giới thiệu cho con."

Anh ôm Duệ Hi ngồi xổm xuống, nhìn Mộ Mộ.

Đôi mắt to tròn của Mộ Mộ tràn ngập tổn thương, trừng mắt nhìn Phong Dập Thần: "Duệ Hi cũng là con trai của cha sao?"

Giờ đang ở trước mặt Duệ Hi, Phong Dập Thần chỉ có thể gật đầu đáp: "Đúng vậy, Duệ Hi cũng là con của cha, hai con ở cùng một lớp, lại bằng tuổi nhau nên cha hi vọng con có thể đối xử tốt với Duệ Hi một chút."

Do Duệ Hi không phải con ruột nên Phong Dập Thần cảm thấy là mình nợ Duệ Hi, muốn bù đắp cho cậu bé nhiều một chút.

Kết quả, Mộ Mộ nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc lộ rõ vẻ tổn thương.

Phong Dập Thần nhanh chóng cảm thấy bầu không khí không ổn cho lắm.

Mà Duệ Hi cũng rất ngạc nhiên.

Cậu bé nhìn Mộ Mộ, lại nhìn Phong Dập Thần, đột nhiên hỏi: "Cha, Mộ Mộ là anh em của con, thế dì Cố Hảo là mẹ của con sao?"

Phong Dập Thần cứng đờ người, không trả lời, chỉ nói: "Duệ Hi yên tâm, cha sẽ đoạt dì Cố Hảo về làm mẹ của con và Mộ Mộ."

Duệ Hi cũng là một bé con rất thông minh, vừa nghe thấy Phong Dập Thần nói vậy thì lập tức thất vọng: "Xem ra dì Cố Hảo không phải là mẹ của con rồi, nếu không cha cũng sẽ không trả lời con như vậy."

"Chắc chắn rồi." Cố Tiêu Mộ căm phẫn nói: "Cha chắc chắn là một người đàn ông tùy tiện gây giống khắp nói, chắc chắn mẹ của mình và cậu không phải cùng một người. Không biết đã gieo họa cho bao nhiêu người phụ nữ rồi, có thể vài hôm nữa lại thấy có người xuất hiện nhận thân, không biết chừng lại có thêm em trai em gái, anh chị, nhiều còn hơn nhà trẻ nữa."

Duệ Hi lập tức lắc đầu, nói: "Không phải, cha không phải người như vậy."

Phong Dập Thần rất xấu hổ khi bị Mộ Mộ sỉ vả như vậy, vừa nghe thấy Duệ Hi giúp mình nói chuyện thì vừa xấu hổ lại vừa cảm động.

"Sao mà biết không phải? Nếu không phải người như vậy thì mình từ đâu ra?" Mộ Mộ trực tiếp hỏi ngược lại Duệ Hi: "Vừa nhìn đã biết là người tùy tiện đi gây giống rồi."

Duệ Hí hé miệng, không thể đáp lời.

Đầu Phong Dập Thần treo đầy hắc tuyến, cái gì gọi là người tùy tiện đi gây giống?

Anh cảm thấy thằng nhóc này nói chuyện quá độc mồm, hoàn toàn không nể nang ai.



Dù Phong Dập Thần rất tức giận nhưng anh lại không dám phát tác, dù sao cũng mới tìm thấy con ruột, anh không dám đắc tội.

Hai đứa bé nhìn mặt nhau, lớn như vậy, cả hai đều có chút giống Phong Dập Thần.

Mộ Mộ giống khoảng bảy mươi tám mươi phần trăm, Duệ Hi cũng giống khoảng ba mươi bốn mươi phần trăm.

Lương Thần đứng bên cạnh nhìn rồi chột dạ thay Phong Dập Thần.

Phong Dập Thần bình ổn cảm xúc, trầm giọng nói: "Mộ Mộ, con yên tâm, vườn trẻ nhiều trẻ con như vậy, không thể được đâu."

"Con không tin đâu." Mộ Mộ nói xong liền quay đầu đi lên tầng trên.

Phong Dập Thần ngẩn người ra.

Duệ Hi kéo tay Phong Dập Thần, nói: "Cha, Mộ Mộ là con trai ruột của cha sao?"

Phong Dập Thần sững người, nhìn ánh mắt của Duệ Hi, gật đầu nói: "Duệ Hi còn nhỏ, sau này cha sẽ nói cho Duệ Hi biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Mộ Mộ thực sự là con của cha, nhiều năm trước cha và dì Cố Hảo từng có duyên với nhau, bây giờ cha mới biết tới sự xuất hiện của Mộ Mộ.

"Vậy mẹ của con đâu?" Duệ Hi nhìn Phong Dập Thần, nói: "Mẹ của con có con có phải cũng do tình một đêm với cha rồi ra không?"

"Không phải." Phong Dập Thần lắc đầu, nói: "Duệ Hi, con lên học đi, nhớ khuyên Mộ Mộ giúp cha."

Thấy Phong Dập Thần không trả lời, Duệ Hi cũng biết tính tình của anh nên không hỏi nhiều.

Phong Dập Thần thấy con trai hiểu chuyện như vậy thì càng áy náy hơn, thở dài nói: "Duệ Hi, làm bạn tốt của Mộ Mộ được không?"

"Bọn con vốn là bạn tốt mà." Duệ Hi nói.

"Vậy được rồi, con lên đi."

"Vâng ạ." Duệ Hi gật đầu, rồi tạm biệt Phong Dập Thần để lên tầng.

Phong Dập Thần vốn định đi thì nghe thấy có người gọi.

"Phong tiên sinh xin dừng bước."

Quay đầu lại thì thấy là một cô giáo, nhưng không quen biết gì.

Lương Thần nói: "Tổng tài, là cô giáo chủ nhiệm lớp của hai cậu chủ."

Lúc này Phong Dập Thần mới nhìn về phía cô giáo kia: "Xin chào."

"Phong tiên sinh, đây là lần đầu tôi thấy anh, đứa bé Duệ Hi rất hiểu chuyện, hiểu chuyện tới mức khiến người khác phải đau lòng. Tôi chỉ dám nói một câu là anh nên gần gũi với cậu bé một chút, đừng để bé quá cô đơn."

"Cảm ơn cô, tôi biết rồi." Phong Dập Thần coi như phối hợp, nói: "A, đúng rồi, Cố Tiêu Mộ cũng là con trai tôi, sau này mong cô chiếu cố hơn."