Mọi người nhanh chóng trở về chỗ của mình.
Giám đốc Ngô của bộ phận quan hệ quần chúng bước tới, thấp giọng nói: "Chủ tịch, làm thế nào để đối phó với việc trang web của công ty bị hack?"
“Không cần xử lí nữa, con trai của tôi đã làm rồi.” Phong Dập Thần tự hào nói.
Cố Tiêu Mặc lập tức nhíu mày, giương mắt nhìn Phong Dập Thần, mặt lạnh nhắc nhở: "Lão Phong, chú vừa nói cái gì?"
Phong Dập Thần giật mình, chợt hiểu ra điều gì đó, anh vừa mới hứa với tên tiểu tử này không nhắc tới, nhưng anh không nhịn được.
"Con trai, cứ cho là ta không nói đi, nhưng dáng vẻ của hai chúng ta đã nói nên vấn đề, tất cả mọi người sẽ đều nghĩ con là con của ta."
Mặc Mặc sững sờ, chợt nhận ra mình trông rất giống anh, người đàn ông này nói không sai, gật đầu nói rõ ràng: "Vậy chú đi phẫu thuật thẩm mỹ đi."
Phong Dập Thần cười ngượng, hoàn toàn không nói nên lời.
Sợ mọi người nhận ra nên bắt lão tử ta phẫu thuật thẩm mỹ, thằng nhóc này nghĩ thế nào nhỉ?
Giám đốc Ngô cũng bị dọa sợ, đứa trẻ này là chính là một tiểu yêu tinh.
Bên cạnh anh, Lương Thần, Lục Vân và mọi người ở bàn thư ký đều nghe thấy lời nói của chủ tịch.
Con trai của anh ấy?
Mấu chốt là con trai anh ấy kêu anh ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ, đây là một mỹ nam, phẫu thuật thẩm mỹ là hủy dung nhan luôn.
Mặc Mặc trợn to hai mắt liếc nhìn mọi người, nói: "Các cô chú, công ty mọi người bị dán poop , không phải là tôi muốn nhắm vào mọi người, mà là đang nhắm vào anh ta."
Cậu nhóc nói đoạn chỉ thẳng vào mặt Phong Dập Thần.
“Là anh ta không làm được việc nên tôi mới tức giận rồi làm chuyệ này, làm cho mọi người gặp rắc rối.”
Những người ở bàn thư ký lại bị sốc, họ bị nhóc con này thả thính mất rồi.
"Không sao, không phiền đâu, không phiền đâu."
Giám đốc Ngô nhìn người như được tạc bằng ngọc trước mặt mà sắp khóc. "Tiểu thiếu gia, chuyện này quả thật có ảnh hưởng lớn đến công ty, phiền cậu sau này, chúng ta có thể ngừng đăng nữa được không?"
Mặc Mặc gật đầu nói: "Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ trực tiếp dán lên cửa phòng chủ tịch, cố gắng không làm phiền mọi người."
Giám đốc Ngô chỉ có thể nhờ Phong Dập Thần giúp đỡ.
Phong Dập Thần nghiêm nghị nói: "Được rồi, cậu đi xử lý những chuyện khác đi, bây giờ tôi đưa nhóc con đi."
“Chủ tịch.” Lương Thần bước nhanh về phía trước, “Chứng minh thư của chúng tôi vẫn còn để ở nhà trẻ, nhà trẻ không cho chúng tôi đưa người đi quá lâu, chỉ cho chúng tôi hai giờ thôi.”
“Tôi giờ phải quay lại nhà trẻ.” Mặc Mặc nhìn Lương Thần nói: “Đừng lo lắng, chứng minh thư của anh không chạy đi đâu được đâu.”
Họ sợ mất chứng minh thư, và cậu cũng sợ mami biết chuyện.
Bây giờ là cậu nhóc bí mật làm những chuyện này.
Phong Dập Thần nói: "Được rồi, Lương Thần, anh lái xe đưa chúng tôi đi nhà trẻ."
“Vâng.”
Rất nhanh, bọn họ xuống dưới lầu.
Phong Dập Thần nhìn xuống đứa trẻ, cậu nhóc rất bình tĩnh, không một chút luống cuống, rất có phong thái của anh.
“Mặc Mặc, con tên Cố Tiêu Mặc đúng không?” Phong Dập Thần lại quỳ xuống, giờ chiều cao cảu hai người là như nhau.
Nghe thấy anh hỏi, Mặc Mặc liếc anh một cái.
Lương Thần nhanh chóng nói: "Chủ tịch, vâng, đúng rồi, đây là con trai của cô Cố."
“Người ta đâu có hỏi chú?” Mặc Mặc liếc nhìn Lương Thần: “Chú này, chú thật là biết làm việc, nhưng chú phải cẩn thận một chút nha, sông Trường Giang sóng sau đổ sóng trước, tuôi tôi còn trẻ, chú đừng nên đắc tội với người trẻ tuổi nha.”
Nghe lời này sao giống lời đe dọa vậy nhỉ?
Khi Lương Thần nhận ra thì cũng đã một phút trôi qua rồi.
Anh mím môi, kinh ngạc nhìn đứa trẻ rồi lại nhìn Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần đã sớm nhìn ra điểm tinh quái này của cậu nhóc.
Lương Thần cười xấu hổ nói: "Chủ tịch, thiếu gia đã thừa hưởng gien tuyệt vời của anh và cô Cố. Tài hùng biện thật đáng kinh ngạc."
Phong Dập Thần cũng gật đầu, nghĩ đến tài ăn nói của Cố Hảo cũng rất cũng lợi hợi không khác gì nhóc này.
Mặc Mặc không đồng ý và nói thẳng: "Tôi thừa hưởng gen tốt của mẹ. Gien của người khác đối với tôi không hiếm lạ gì".
“Nhóc con, đây không phải là chuyện con có thể quyết định.” Phong Dập Thần nhìn đứa trẻ, càng nhìn càng thấy tự hào, cho dù là đứa nhỏ này đang đối phó với chính mình, anh cũng cảm thấy rất tự hào.
“Tôi không muốn thì chú có thể làm gì tôi?” Cố Tiêu Mặc lạnh lùng tiếp tục: “Còn chú đó, người chú đứng đằng đó, chú dám hành mẹ tôi.”
Lương Thần lương tâm cắn rứt, đây chẳng phải là đang nói về anh sao.
"Tài ăn nói của mẹ tôi có gì sai sao?" Cố Tiêu Mặc tiếp tục: "Chúng tôi đã ăn mất cơm nhà chú sao?”
Lương Thần lắc đầu. "Tiểu thiếu gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Trên trán Lương Thần thật sự đổ mồ hôi.
Cố Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, nhìn Lương Thần với đôi mắt to, nói: "Chú à, chú nhưu thế này sao có thể giữ vững lập trường của mình chứ , cỏ hai bên tường, không có nguyên tắc gì cả, rốt cuộc sao lão Phong lại dùng chú nhỉ?"
Lương Thần nghẹn cứng họng.
Mặc Mặc lại nói giống như tự nói với chính mình: "Là bởi vì chú ấy mềm lòng với chú sao?"
“Tiểu thiếu gia, cậu tha thứ cho tôi đi.” Lương Thần vội vàng cầu xin, chắp tay lạy A Di Đà Phật.
Mặc Mặc lại nghi hoặc nhìn Phong Dập Thần, thì thầm nói: "Chú có thể tùy tiện có con với một người phụ nữ, cũng không quan tâm không đoái hoài đến đứa nhỏ này. Đã thành thói quen nhiều năm rồi chẳng trách chú với chú kia."
Cậu nhóc vừa nói vừa nhìn Lương Thần, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.
Lúc này, Phong Dập Thần cũng bị sốc.
"Dừng lại! Dừng lại." Phong Dập Thần lập tức trầm giọng nói: "Cậu muốn mang tôi ra để trút giận, tôi hiểu được, nhưng cậu muốn đội thêm mũ cho tôi sao? Tôi không chấp nhận được loại mũ này đâu nhé."
“Được rồi, xem ra là chú chưa đến mức món nào cũng muốn ăn, vậy thì tốt.”
“Trong đầu nhỏ của con đang nghĩ những thứ gì vậy?” Phong Dập Thần không nhịn được vươn tay xoa xoa đầu cậu nhóc.
Vừa chạm vào cậu nhóc, tim của Phong Dập Thần đột nhiên đau nhói.
Đây là một cái chạm nhẹ, mang lại cho anh rất nhiều cảm giác xúc động của máu mủ tình thâm, là một loại cảm giác không từ nào có thể diễn tả.
Anh nhìn con trai, hai tay cứng đờ, lại nắm xuống vai Mặc Mặc.
Mặc Mặc vốn là rất phản kháng anh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Phong Dập Thần đỏ bừng, ánh mắt cậu đột nhiên trầm xuống, bên trong lóe lên một tia vui vẻ, cậu mím cái miệng nhỏ nhắn, quay mặt đi, vẫn rất kháng cự nói: "Đừng dùng sự dịu dàng này để tiếp cận tôi, việc này đối với tôi không hiếm.
Phong Dập Thần hơi dừng lại, mỉm cười, mắt anh lóe lên, anh ôm đứa trẻ vào lòng.
Vòng tay anh rộng rãi, ấm áp vô cùng, ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé này.
Mặc Mặc vẫn muốn chống cự, cậu cố gắng giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của anh.
“Ta xin lỗi.” Phong Dập Thần nhẹ giọng xin lỗi: “Tha thứ cho ba vì không biết sự tồn tại của con, là do ba quá ngu ngốc.”
“Tôi sẽ không tha thứ cho chú.” Mặc Mặc cứng rắn nói: “Chú hoàn toàn không đáng để tôi tha thứ.”
“Đúng vậy, ba thật sự không xứng để mẹ và con tha thứ, tất cả đều là lỗi của ba.” Lần này Phong Dập Thần không phản bác, tự giác nhận lấy trách nhiệm. "Con trai, cảm ơn con đã đến với thế giới này, cảm ơn sự tồn tại của con."