Cả người Phong Dập Thần run lên, và trái tim anh chợt đau khi được đứa trẻ nói như vậy.
Về tình hình của Cố Hảo, anh có biết một chút, nhưng mà là rất ít, bây giờ anh cảm thấy hối hận không cố gắng để hiểu rõ Cố Hảo.
Nhưng thực ra anh lại không đủ tư cách.
Ngay cả làm bạn trai cô,a anh cũng không đủ tư cách.
Giờ đây, nhìn con trai, ánh mắt anh trào dâng cảm giác vô cùng tội lỗi.
Anh thất thần nhìn cậu nhóc, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp và đau khổ.
Một lúc lâu sau, anh nói: "Ta đảm bảo, ta sẽ đối tốt với mẹ con."
Hai mắt của Mặc Mặc mở to, đáy mắt hiện đầy vẻ buộc tội và khinh thường: "Chú không cần hứa thế đâu."
Gương mặt Phong Dập Thần đanh lại.
"Nếu như lời hứa của chú có tác dụng thì mami tôi sẽ không rơi nước mắt vì chú. Chú mang lại cho mẹ tôi toàn là nước mắt, một chút hạnh phúc cung không có."
Phong Dập Thần lại sửng sốt, cậu nhóc nói ra lời này tuy là mang vẻ tức giận của một đứa trẻ, nhưng lại nói trúng những suy nghĩ trong lòng Phong Dập Thần, nó giống như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh.
Anh cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Hình như anh không mang lại cho Cố Hảo nhiều hạnh phúc hay niềm vui.
"Vì vậy, đừng hứa với tôi."
"Trẻ con, chuyện của người lớn, con không hiểu đâu."
"Chú đừng bao biện, tôi không tin vào lời hứa viển vông này, có chuyện gì của người lớn mà tôi không hiểu chứ, đây hoàn toàn là người lớn các người lấy cớ chúng tôi trẻ con mà lừa chúng tôi."
Phong Dập Thần đổ mồ hôi lạnh, "Con đừng nói sắc bén như thế được chứ."
“Nếu không sắc bén, thì sẽ bị chú bắt nạt chết liền.” Mặc Mặc hoàn toàn không đồng ý: “Chú bắt nạt chúng tôi cô nhi quả phụ thì có bản lĩnh gì chứ?”
“Con trai, ta còn chưa đi, con và mẹ con không phải cô nhi, cũng không phải quả phụ.”
“Cũng có khác gì đâu?” Mặc Mặc hỏi ngược lại: “Có người đã chết nhưng lại sống mãi trong lòng chúng ta, có người còn sống, nhưng lại gióng như đã chết. Còn chú, tuy là người sống, nhưng trong lòng chsung tôi, chú chẳng khác gì đã chết rồi.”
Phong Dập Thần cứng họng, lời này nói ra sao mà khó nghe quá.
Anh hít một hơi, nhưng không thể nói một lời nào với cậu nhóc trông rất giống mình này.
Anh không thể nói được bất cứ điều gì.
Đây là con của anh, cách nói chuyện, độ tự tin đều giống y hệt anh, trong nháy mắt có thể phân biệt được.
“Đúng vậy.” Phong Dập Thần tự kiểm điểm: “Trong lòng con, ta quả thực không có tư cách gì, việc gì cũng chưa làm được.”
“Chú hiểu được là tốt.” Mặc Mặc nhảy xuống khỏi ghế, đối mặt với Phong Dập Thần nói: “Tôi nên trở lại trường mẫu giáo rồi.”
“Con đi liền sao?” Phong Dập Thần còn chưa kịp hôn mà cậu nhóc phải đi rồi.
Anh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, đi vòng qua bàn, đi tới trước mặt cậu nhóc rồi ngồi xổm xuống.
Ở cự ly gần, Cố Tiêu Mặc lập tức lùi lại vài bước, nhìn Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần ngồi xổm xuống và đưa tay ra, cố gắng chạm vào khuôn mặt của cậu nhóc.
Cậu nhóc thu mình lại trong trong tích tắc.
Đôi mắt của Phong Dập Thần toát lên vẻ đau xót, cậu nhóc không quen anh chạm vào.
Điều này khiến anh cảm thấy rất đau khổ, hai tay anh sững lại, hụt hẫng trong không trung, anh nhìn đứa trẻ một cách nghiêm túc một lúc lâu, thu tay lại, mím mím môi và nói: "Ý ta là, con ở đây thêm một lúc nữa đi."
“Tại sao tôi lại phải ở đây với chú?” Mặc Mặc quay lại: “Tôi còn phải đến nhà trẻ để học.”
Phong Dập Thần: “.”
“Ai giống chú, nhàm chán muốn chết.” Mặc Mặc chán nản nói.
Phong Dập Thần: "ta nghĩ ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi con. Ta thấy con cũng đã đăng poop rồi, chắc con cũng hả cơn giận rồi đúng không?"
“Chú có mặt mũi đâu mà mất?” Mặc Mặc hỏi ngược lại, “Mặt của chú đâu? Sao tôi không thấy mặt của chú đâu hết?”
“Dù sao đi nữa ta cũng là ba con.” Phong Dập Thần nói: “Con để cho ta có chút mặt mũi được không?”
“Đến mặt còn không thấy đâu thì làm gì có mặt mũi được? Còn nữa, mặt mũi đó là phải tự mình làm gây dựng nên” Mặc Mặc càng thêm chán ghét: "Chính mình làm không tốt, còn cần thể diện, đức không xứng vị thì cần mặt mũi gì? "
Phong Dập Thần trợn to hai mắt: "Nhóc con, con cũng biết bốn chữ đức không xứng vị?"
“Có gì mà tôi không biết?” Mặc Mặc khịt mũi: “Tôi còn biết chú là người vô trách nhiệm, làm ra chuyện tình một đêm xong sau đó có tôi. Chú chính là một tên hoa tâm đại củ cải, không biết giờ chú có đang bị AIDS không nữa."
“Con à, chẳn lẽ mami con nói với con ta là một người đàn ông tùy tiện phóng túng thế sao?” Phản ứng đầu tiên của Phong Dập Thần là nghĩ đến có thể Cố Hảo đã nói gì đó trước mặt con.
Nhưng Mặc Mặc lập tức cắt ngang lời nói của anh: "Chú đừng đem bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mẹ của tôi không phải loại người như vậy. Chính là chú đó, hiện tại tôi đã hiểulà chú lòng dạ hẹp hòi, người đàn ông như này, chẳng trách mẹ tôi nói không hợp, người lòng dạ hẹp hòi như chú sao có thể xứng với mami tôi được?"
Phong Dập Thần thực sự sửng sốt trước người đứa con trai vừa mới biết đến sự tồn tại này.
“Con, làm sao con có thể hiểu biết hết mọi chuyện được?”
“Vớ vẩn.” Mặc Mặc lại khịt mũi. "Tôi hiểu hết mọi chuyện thì có gì đáng ngạc nhiên, con người ngày nay đã tiến hóa đến mức có thể yêu ngay từ khi còn ở tuổi học mẫu giáo rồi."
“Vậy con đã biết yêu rồi sao?” Phong Dập Thần lại kinh ngạc: “Con còn quá nhỏ đó.”
“Tôi không có.” Mặc Mặc phủ nhận: “Tôi là người suy nghĩ nông cạn như vậy sao? Tôi nhìn chẳng vừa mắt lũ gà con chảy nước miếng ở nhà trẻ ấy.”
Nghe con trai nói vậy, Phong Dập Thần sững sờ, sau đó cứng họng, đứa trẻ đã hiểu hết mọi chuyện, điều này nằm ngoài khả năng chấp nhận của anh.
“Vậy thì con nhìn vừa mắt ai?” Phong Dập Thần bất lực hỏi.
Mặc Mặc suy nghĩ một chút, tiếc nuối nói: "Cô giáo mẫu giáo của chúng tôi thật rất tốt, tính cô lại kiên nhẫn, nhưng cô ấy đã quá già rồi."
“Phụt!” Phong Dập Thần vẫn không nhịn được cười: “Con trai, con thật sự là nghĩ nhiều quá rồi đó, cô giáo con có thể làm mẹ của con cũng được đó.”
“Chú cười cái gì vậy?” Mặc Mặc chán ghét mà chỉ trích Phong Dập Thần: “Nhìn bộ dạng vô tâm của chú đi, đột nhiên mọc một đứa con trai không thấy hổ thẹn, chú còn không biết xấu hổ mà cười.”
Phong Dập Thần: “.”
"Tôi đi đây, lười quan tâm chú."
“Ta tiễn con.” Phong Dập Thần đứng dậy, đi cùng cậu.
Mặc Mặc suy nghĩ một chút, mới nói: "Được rồi, tùy ý chú, chú thích tiễn thì tiễn đi, nhưng không được nói là có quan hệ gì với tôi.”
“Được rồi, ta sẽ không nói.” Phong Dập Thần nghiêm túc nói.
Dù sao xét về ngoại hình thì hai cha con họ đúng là cha con, nên không cần phải nói nhiều.
Chỉ là anh tiễn Mặc Mặc thế này, nhớ ra Duệ Hi trước giờ đều là quản gia đưa đi, mìn chưa từng tiễn Duệ Hi thế này, giờ nghĩ lại thấy mình thấy có lỗi với Duệ Hi.
Sau này, anh phải tiễn Duệ Hi, làm đúng với trách nhiệm của mình.
Đã nhận nuôi Duệ Hi, anh phải nuôi dạy tốt Duệ Hi thành người.
Hai người mở cửa và đi ra ngoài.
Ngoài cửa, một đám người đang bàn tán xôn xao, khi cửa mở ra, Phong Dập Thần làm sắc mặt lạnh lùng đi ra.
Đi bên cạnh là một cậu nhóc nhỏ nhắn, bản sao Phong Dập Thần nhỏ nhắn cũng sắc mặt lạnh băng , hai người một lớn một nhỏ đi ra cùng nhau, người nào người nấy trông rất ngầu.