Phong Dập Thần một lần nữa bị cậu nhóc làm cho nghẹn lại.
Ngay lúc này, dường như tất cả máu trong cơ thể anh đều dồn hết lên đầu, anh bị cậu nhóc này làm cho không nói nên lời, anh cảm thấy hiện tại mình thật bất lực.
"Tên hồ đồ này, chú chỉ biết suốt ngày bắt nạt mẹ tôi, hôm nay tiểu gia gia tôi còn không ra mặt, thì chú vẫn tưởng nhà tôi không có người sao?" Mặc Mặc càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phong Dập Thần: "Ngoại trừ việc bắt nạt mẹ của tôi, còn có thể làm gì?"
Con ngươi của Phong Dập Thần mở to, đứa nhỏ này thật sự là con của anh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lòng anh đầy tự tin về việc này.
Anh nhìn đứa nhỏ trước mặt, hai mắt híp lại, trong lòng cứ cảm thán không thôi, kiểu nói chuyện giống như đang bức người khác thế này, thật không lệch chút nào, phong cách nói chuyện ngày thường của bản thân anh cũng như thế này?
Từ trước tới nay, anh không bao giờ soi gương, nhưng bây giờ nhìn cậu nhóc, anh sững sờ, giống như đang ngồi trước tấm gương vậy.
“Ta đúng là một kẻ hồ đò.” Phong Yển nghiêm nghị nói: “Nhưng mà nhóc này, nghe được lời này của nhóc, không còn nghi ngờ gì nữa ta chắc chắn là ba của con rồi sao?”
"Chú còn hỏi?"
"Tất nhiên là ta phải hỏi rồi, vô duyên vô cớ lại xuất hiện một đứa bé giống hệt ta, tất nhiên là ta phải hỏi rồi."
Cố Tiêu Mặc nhìn Phong Dập Thần, người đàn ông trước mặt cậu thiếu tự tin, thật là xấu hổ.
Cậu tỏ rõ vẻ chán ghét nhìn anh nói: "Chú thiếu tự tin như vậy, thế sao chú không thấy xấu hổ mà còn sống tiếp thế? Sao chú không dùng chính nướ© ŧıểυ của mình mà soi gương luôn đi?"
“Ách.” Phong Dập Thần nhướng hai hàng lông mày, sau đó lại nhíu mày, hai chân mày nhíu lại ngày càng chặt.
Giọng điệu của cậu nhóc thực sự làm người ta cảm thấy khó chịu, giống như coi anh là kẻ ngốc vậy.
“Ách gì mà ách?” Cố Tiêu Mặc chán ghét nói: “Tại sao chú lại phóng túng đến nỗi đã ngủ cùng với ai, đến con cũng đã có mà không hề hay biết?”
Phong Dập Thần sửng sốt, lại nhìn đứa trẻ, nói: "Bây giờ ta phải đi tìm mami của con."
“Đừng đi.” Cố Tiêu Mặc xua tay: “Tôi cũng đành nói cho chú biết vậy, từ nhiều ngày trước tôi đã biết chú là ai, mami đưa tôi đi làm xét nghiệm, tôi liền biết được lão hồ đồ nhà chú là một người phóng túng đến vậy.
Hơn nữa, khoảng thời gian này, mami tôi và chú đang tìm hiểu nha, mẹ tôi đã rất cố gắng để vì tôi mà có thể hòa hợp với chú.
Nhưng chú đã khiến cô ấy mẹ tôi khóc không biết bao nhiêu lần.
Vì vậy, chú đừng đi gặp mẹ tôi nữa, mẹ sẽ rất khó chịu khi nhìn thấy chú, có phải chú nghĩ rằng mẹ rất thích bạn đúng không?
Thế thì tôi xin nói với chú, đừng mơ mộng nữa, mẹ tôi nói rằng sẽ không đến với chú đâu.
Chú nên từ bỏ triệt để tâm tư này của chú đi."
Đến giờ, Phong Dập Thần đã hiểu ra trước đây, những lần Cố Hảo thử anh rốt cuộc là vì điều gì.
Hóa ra từ lâu cô đã biết cậu nhóc này là con ruột của anh.
Vậy cô chính là người phụ nữ đêm hôm đó, hôm đó bị Trì Tĩnh Tây hiểu lầm, vốn dĩ anh nên nghĩ ra mới phải, nhưng cuối cùng Phong Dập Thần cứ khăng khăng bỏ qua, anh không hề nghĩ được nhiều như thế.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều trùng khớp.
Anh cảm thấy đây thực sự là một việc ngoài sức tưởng tượng của anh.
Cố Hảo, hóa ra là người phụ nữ tình một đêm với anh sáu năm về trước, cho nên cảm giác của anh đối với cô không giống như với những người phụ nữ khác.
Thực ra thì sau vụ việc hôm đó, anh giống như một người bị bệnh vậy, anh không cách nào có cảm giác khi gần gũi với phụ nữ, cho nên khi Trần Thanh Vận quyến rũ anh, anh cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Tạn đến khi anh gặp Cố Hảo mới có phản ứng theo bản năng như vậy.
Anh cảm thấy vô cùng sốc và nhất thời chưa chấp nhận được, mọi thứ thật quá bất ngờ, giờ nghĩ lại thì hóa ra cơ thể anh đã nhận ra Cố Hảo chính là người phụ nữ đêm đó.
Vậy mà anh lại ngốc đến nỗi không nghĩ ra điều gì.
Anh thực sự thất vọng với chính bản thân mình.
“Cho nên.” Mặc Mặc nhìn vẻ mặt rối rắm của người đối diện, không đợi Phong Dập Thần nói gì, cậu nói thẳng: “Chú không nên quấy rầy mami nữa, chú đem lại cho mami chỉ toàn là nước mắt, mẹ tôi không muốn ở bên chú, chú đừng tự ảo tưởng nữa."
Phong Dập Thần nói không tức giận nữa, anh đưa tay lên nhíu nhíu lông mày, nhìn về phía cậu nhóc, nói: "Nhóc con, xét nghiệm ADN, xác thực con là con trai ta đúng không?"
Cố Tiêu Mặc cong môi: "Chú là đồ ngốc sao? Tôi đã nói hết rồi, chú vẫn còn hỏi."
“Ta muốn nghe đáp án chính xác, nào, con tới đây gọi ta một tiếng ba đi.” Phong Dập Thần không nghi ngờ gì nữa, cậu nhóc giống mình đến thế, đây chính là con anh và Cố Hảo, nhất định đứa nhỏ này là tác phẩm của anh sau đêm đó.
Anh không ngờ rằng Cố Hảo sẽ sinh ra đứa trẻ này, thật là một niềm vui ngoài mong đợi.
Anh thấy thật bàng hoàng và xúc động, lòng anh vui sướиɠ vô cùng.
Nhìn đứa trẻ giống hệt mình, anh cười nhẹ: “Con phải hiểu cho ta, ta đang rất lo lắng đây.”
"Tôi không thấy sự lo lắng đó của chú nhưng việc chú phóng túng là có thật." Cố Tiêu Mặc nói một cách bình tĩnh, "Muốn tôi gọi chú là ba sao, chú đừng có mơ."
“Nhóc con, đừng nói những lời đó.” Phong Dập Thần nghiêm mặt nói: “Nếu con còn nói những lời này nữa, ta thật sự sẽ tức giận đó.”
“Chú đang dọa ai thế?” Cố Tiêu Mặc không hề sợ hãi. "Chú giận à? Tôi vẫn còn đang tức giận đây này."
Phong Dập Thần sửng sốt một hồi, anh cười thích thú nhìn cậu nhóc, nói: "Con tức giận? Tại sao lại tức giận?"
“Ai bảo chú không dùng biện pháp tránh thai?” Thằng nhỏ nói thẳng: “Chú dựa vào cái gì không hỏi ý con mà đã sinh tôi ra? Tôi chẳng muốn được sinh ra chút nào, chú có biết không?”
"Khụ khụ khụ ----" Phong Dập Thần suýt chút bị cậu làm cho sặc, đứa nhỏ này toàn nói những điều là người khác phải bất ngờ.
“Đừng nữa.” Cậu nhóc nhíu mày: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đó.”
“Con cũng có bản lĩnh lắm.” Phong Dập Thần lại nói, nhìn đứa nhỏ này, càng nhìn càng thích.
“Là bản lĩnh hơn chú mới đúng.” Mặc Mặc nói không chút khách khí: “Chí ít tôi còn biết tôi là ai, còn chú thì không hề biết mình đã để lại cho người khác một đứa con.”
Cậu nhóc cứu thế buộc tội anh, Phong Dập Thần xấu hổ đến mức há miệng mà không nói được gì.
Cố Tiêu Mặc lại nghĩ đến hôm qua, mami về nhà với đôi mắt sưng đỏ, cậu nhóc lại cảm thấy tức giận, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
"Chú dựa vào cái gì mà giễu võ giương oai trước mặt mẹ tôi? Bắt nạt phụ nữ là bản lĩnh gí của chú vậy?"
Phong Dập Thần nhìn con trai và nói: "Ách, tối qua đúng là ta bắt nạt mẹ con rồi, ta thừa nhận điều đó, ta xin lỗi, được không?"
"Không được." Cậu nhóc nói : "Nếu một lời xin lỗi là hữu ích, vậy còn cần cảnh sát làm gì?"
Phong Dập Thần lại lần nữa bị cậu làm cho đứung hình, "Con trai, mọi mâu thuẫn giữa mami con và ta đã không còn nữa."
Anh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều chẳng có gì.
“Hừ.” Mặc Mặc nhẹ khịt mũi, chu miệng lên nói: “Giờ không còn nữa? Chú định làm gì?”
“Con là con trai của ta, chúng ta đương nhiên cần đoàn tụ thành một gia đình rồi.” Phong Dập Thần lúc này đột nhiên nghĩ một kế hoạch tốt cho tương lai.
“Chú là đồ không có liêm sỉ, còn nói ra được những lời này.” Cố Tiêu Mặc chán ghét nhìn anh: “Lại còn dõng dạc nói người một nhà?”
“Tất nhiên rồi, ta là cha của con, ta lại thích mẹ của con, và gia đình chúng ta tất nhiên sẽ ở bên nhau rồi."
“Đúng là không biết xấu hổ.” Mặc Mặc vô cảm nhìn anh, nói: “Chú sinh ra tôi đã không hỏi qua ý kiến tôi, chú dựa vào cái gì mà nói với tôi, chú dựa vào cái gì mà nói chúng ta ở cùng nhau chứ?”
"Dựa vào con là con trai của ta."
"Chú sinh ra tôi sao? Chú đã nuôi nấng tôi sao? Chú đã bắt nạt mẹ tôi rồi, làm hại mẹ tôi phải vất vả phiêu bạt lênh đênh, vậy mà chú còn có mặt mũi nói thích mami tôi.”