Phong Dập Thần cau mày, sắc mặt bỗng trở nên xấu đi, đột nhiên anh nghĩ tới bức ảnh poop tương tự được gửi cho anh trên email.
Anh lại mở điện thoại lên, nhìn vào hộp thư, có thư mới đến, bức thư này được gửi tới mấy lần, sau đó cũng không có gửi lại thêm nữa.
Hơn nữa, mỗi lần có email gửi đến này đều chế giễu và mắng nhiếc anh ấy.
Ai mà lại hận anh đến mức chơi trò hiểm như này chứ?
Phong Dập Thần nhanh chóng tìm kiếm trong trí nhớ tất cả những người mà anh đã từng đắc tội với họ, ngoại trừ một số người trên thương trường, còn có ai nữa?
Anh ngẫm một lúc, chượt nhận ra rằng trên thương trường, làm sao có thể có kẻ nào to gan đến mức dám chọc vào anh chứ.
Ngay từ đầu Phong Dập Thần đã không muốn ngủ, nghĩ đến đây anh lại càng không ngủ được, anh ngồi bật dậy.
Cũng đúng lúc Lương Thần gọi điện tới.
Phong Dập Thần đoán đây là lần đầu tiên Lương Thần biết chuyện này.
Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên nghe, tiếng Lương Trần nói qua điện thoại: "Chủ tịch, trang web của công ty chúng ta đã bị hack rồi."
“Tôi biết rồi.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Lương Thần, bây giờ anh liên hệ với Giám Đốc Ngô- Giám Đốc bộ phận công tác quần chúng của công ty. Hôm nay nhất định phải tìm ra kẻ khıêυ khí©h này. Ngoài ra, trang web của công ty phải được dọn dẹp ngay lập tức.”
“Tôi đang điều tra.” Lương Thần nói: “Hiện tại tôi đã cho dọn dẹp rồi ạ.”
“Chỗ tôi có địa chỉ email, tôi sẽ đưa anh, chúng ta sẽ cùng tra.” Phong Dập Thần cúp điện thoại và gửi địa chỉ email của người đã khıêυ khí©h anh cho Lương Thần.
Lương Thần nhận được địa chỉ và cùng anh tra.
Phong Dập Thần đi tắm, dự định sẽ đến công ty sớm hơn mọi ngày.
Bảy giờ rưỡi, anh đến công ty và đứng trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp, nheo mắt dưới ánh sáng của mặt trời mọc vào buổi sáng.
Tại sao gần đây mọi chuyện lại không suôn sẻ với anh như vậy?
8 giờ sáng, Cố Hảo đưa Mặc Mặc đến nhà trẻ, sau đó một mình đến tòa soạn, trên đường đi mí mắt cô cứ giật hoài.
Cô ấy thấy có vẻ không ổn và cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Đến tòa soạn, cô thấy socola trong tòa soạn đã bị dọn đi.
Cố Hảo thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Phương Hoa từ bên kia bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Quý Hạo, không nói một lời, đưa Cố Hảo về phòng biên tập của mình.
“Chủ biên?” Cố Hảo hét lên.
Lâm Phương Hoa không có trả lời, vừa tới cửa liền mở cửa, kéo cô vào, đóng luôn cửa lại, cô buông tay Cố Hảo ra, nhìn cô nói: "Thế nào? Em ăn socola rồi đúng không?"
Cố Hảo vô cùng bất lực, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua vẫn không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ.
Lâm Phương Hoa nhìn thấy cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy đày tội lỗi: "Thực xin lỗi, Cố Hảo, là chị đã không bảo vệ em được tốt."
Cố Hảo lắc đầu: "Không có chị Lâm, em biết chuyện này không liên quan gì đến chị."
“Nhưng dù sao cũng là ở tòa soạn.” Lâm Phương Hoa vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn đối với việc này. "Hôm qua chị trở về, bị hai người trợ thủ của Phong Dập Thần theo dõi, ngay cả điện thoại cũng không gọi một cuộc."
“Không sao đâu, chị Lâm.” Cố Hảo lắc đầu với cô: “em thực sự không trách chị.”
“Sau đó chị gọi điện cho em thì điện thoại của em bị tắt máy rồi.” Lâm Phương Hoa vẫn xin lỗi: “Trong lòng chị rất lo lắng và cảm thấy có lỗi với em.”
Cố Hảo vẫn lắc đầu, trong lòng cô biết chuyện này không liên quan gì đến Lâm Phương Hoa.
"Chị xin lỗi, trước chị cứ nghĩ chỉ nói chuyện thế thôi, thật không ngờ anh Phong này lại độc đoán như vậy, Cố Hảo,hôm nay chị xin hứa với em sẽ không bao giờ nói như thế nữa." Lâm Phương Hoa nhìn Cố Hảo, rất nghiêm túc nói: "Chuyện này là do chị hồ đồ rồi."
Cố Hảo gật đầu: "Cảm ơn chị đã nghĩ cho em như vậy, chị Lâm, dù sao di nữa em cũng biết chị là có lòng tốt với em."
“ Đôi khi lòng tốt thật sự cũng co thể làm hỏng chuyện được.” Lâm Phương Hoa thở dài nói: “chị đã làm hỏng mọi chuyện rồi, rốt cục thì chị cũng đã hiểu được nỗi khổ khó nói của em.”
Kiểu đàn ông này, khi không đúng ý anh ta, khi không bằng lòng điều gì, anh ta sẵn sàng bắt nạt phụ nữ bất kể đang trong hoàn cảnh nào, dù ngoại hình đẹp đến đâu, cho dù gia sản của anh ta lớn đến đâu, anh ta cũng không hề coi trọng sức hấp dẫn của phụ nữ.
Lâm Phương Hoa cảm thấy chán ghét chính mình: "Đúng là mắt chị bị mù thật rồi, đã thế chị còn động viên em tiếp tục, chị thật là tức chết đi mất."
“Chị, chúng ta đừng nói về anh ấy nữa được không?” Cố Hảo bất lực nhìn Lâm Phương Hoa cầu cứu: “Trước đây anh ấy chưa từng bị ai từ chối, bây giờ em từ chối anh ấy, có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy, nhưng trong thâm tâm em biết rất rõ là thực sự em không thể chấp nhận trạng thái lúc này của anh ấy. "
“Chị biết rồi, không nhắc anh ta nữa, không nhắc nữa.” Lâm Phương Hoa nói: “Đúng rồi, bản thảo ngày hôm qua, đêm qua chị đã gửi đi rồi, hôm nay đã xuất hành rồi, em xem phản hồi thế nào.”
“Em vẫn chưa xem ạ."
“Chắc là cũng rất hay, nếu như hay, chúng ta sẽ phỏng vấn liên tục các giảng viên khác trong toàn bộ giảng đường, cứ thế, để mỗi tuần một bài, sẽ rất tốt cho tòa soạn của chúng ta."
“Nhưng chúng ta không biết những người khác.” Cố Hảo lo lắng nói.
"Em sợ gì chứ? Có giáo sư Lí Thành Hiếu làm trước rồi, những người khác chắc sẽ không từ chối chúng ta đâu."
“Ai biết được bọn họ nghĩ gì.” Cố Hảo lo lắng.
“Đừng sợ, à đúng rồi, tòa soạn chúng ta đã chuẩn bị một món quà cho giáo sư Lí Thành Hiếu.” Lâm Phương Hoa nói, nhanh chóng bước đến bàn của mình và lấy ra một nghiên mực, trông rất độc đáo, hẳn là được làm từ đá tốt, đó là một viên huyết thạch.
Cố Hảo sửng sốt, nói: "Đây là cái gì vậy chị?"
"Cố Hảo, đây là ba của chị để lại cho chị. Ba chị cũng là một người thích văn hóa, cổ vật, cái này là từ thời nhà Thanh." Lâm Phương Hoa thở dài nói, "những món đồ này chỉ có thể được tặng cho những người yêu thích, đam mê chúng, mới là khoản đãi chúng, em đem cái này tặng cho Giáo sư Lí nhé.”
"Nhưng mà chủ biên à, em sợ món đồ này quá quý giá?"
"Không đâu em." Lâm Phương Hoa lắc đầu: "Những đồ vật này nên được sơ hữu bởi những người thích, đam mê chúng mới nói biểu lộ đươc hết sự đẹp đẽ và giá trị của chúng, nếu chúng ở trong tay chị thì nó khoogn khác gì là bảo vật bị đặt tùy tiện ở một nơi nào đó ở bảo tàng, cho dù là chị hiểu chúng, nhưng chị không biết dùng, dồ vật mà không được sử dụng, thì không thể hiện được hết giá trị mà món đồ đó có.
Giáo sư Lí Thành Hiếu là một người rất giỏi, thư pháp của ông ấy cũng rất nổi tiếng, nếu em đưa nó cho ông ấy, ông ấy sẽ thích nó.”
Cố Hảo nghĩ ngợi một lúc, mới nói: "Nhưng mà có sợ món đồ này quá quý giá nên giáo sư không dám nhận không chị?"
"Thế nên chị mới nhờ bạn của em tặng nó cho ông ấy, em cứ nói với người ta là muốn tìm chỗ tốt để lưu giữ món đồ này, những thứ khác thực sự không quan trọng."
Cố Hảo thấy Lâm Phương Hoa đã quyết định như vậy, cô không nói gì thêm: "Được rồi, tôi vậy đợi lát nữa em sẽ nhờ anh ấy tặng giùm chúng ta món đồ này."
“Ừ, em đi đi.”
Chín giờ rưỡi, tại cửa phòng chủ tịch Phong thị.
Lương Thần, Giam đốc Ngô, và Lục Vân dắt theo một đứa trẻ xuất hiện ở cửa.
Mọi người nhìn nhau, nhìn anh chàng nhỏ con giống hệt tổng thống, mặc áo phông in hình Totoro, bên dưới là quần bò, chân đi một đôi giày lưới hình con sâu róm.
Thằng nhỏ chẳng sợ gì cả, cứ vênh váo nhìn xung quanh, chẳng sợ bất cứ cái nhìn của ai.
"Đứa nhỏ này sao lại giống chủ tịch của chúng ta như vậy?"
"Đúng vậy, có khi nào là con trai của chủ tịch không?"
“Tôi thấy rất giống như nha.” Khi những người ở bàn thư ký nhìn thấy Cố Tiểu Mặc, không khỏi ngạc nhiên thì thầm to nhỏ.
Tới cửa phòng, Lương Thần mở cửa: "Báo cáo chủ tịch, chúng tôi đưa người tới."