Chương 321: Trang web của chúng ta bị hack rồi.

Cố Hảo bày ra vẻ mặt vô tội, thật lâu sau mới nói: "Cho nên, đó là suy nghĩ của anh, suy nghĩ của chúng ta hoàn toàn khác nhau."

"Vậy suy nghĩ của em giống ai? Hạ Kính Đình sao?" Trong giọng nói của Phong Dập Thần đầy mùi ghen tuông hỏi.

Cố Hảo sửng sốt, cô nói: “Đúng vậy, sở dĩ em và Hạ Kính Đình có thể làm bạn bè của nhau là vì suy nghĩ có chút tương đồng.”

Điều này nói ra thật làm Phong Dập Thần cảm thấy chói tai.

Anh hít một hơi, giọng điệu càng trở nên mỉa mai hơn, giọng nói lạnh lùng vang lên trên điện thoại: "Cố Hảo, chi bằng em nói thẳng ra là em đã yêu người khác nên giờ nhìn anh cảm thấy không vừa mắt đi?”

Cố Hảo giật mình, người đàn ông này sao lại kích động như vậy.

Cô nói: "Phong Dập Thần, trong lòng anh, ai cũng hẹp hòi như vậy sao? Anh và Trì Tĩnh Tây là anh em tốt, suy nghĩ cũng tương tự nhau, em và Hạ Kính Đình cũng vậy. Đừng nói là em không yêu, cho dù có yêu anh ấy đi chăng nữa, em cũng là phụ nữ độc thân, liệu anh có trở ngại gì không? Em yêu ai thì đó là tự do của em, anh không có quyền can thiệp.”

Phong Dập Thần lại hít một hơi.

Cố Hảo nhẹ giọng nói: "Không phải là em cãi nhau với anh, Phong Dập Thần, anh có lý trí lên một chút có được không?"

“Rốt cuộc là em muốn gì?” Giọng Phong Dập Thần nghiêm túc lại.

“Tôn trọng và bình đẳng.” Cố Hảo nói: “Những điều này, từ tận trong xương tủy, anh cũng chưa từng trao cho phụ nữ”.

Đây là mấu chốt thực sự của vấn đề.

Giờ phút này, Cố Hảo nói thẳng ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng tìm được đáp án mà mình mong muốn nhất.

Vâng, đó chính là tôn trọng và bình đẳng.

Có lẽ Phong Dập Thần không coi thường phụ nữ, mà là miệt thị phụ nữ.

Phong Dập Thần hoàn toàn sững sờ, nhất thời không nói ra lời.

“Thôi, cứ quyết định vậy đi.” Cố Hảo nói xong liền cúp điện thoại.

Cô cảm thấy rất mệt mỏi, gọi xong cuộc điện thoại này, toàn bộ sức lực của cô gần như không còn nữa.

Ở dưới lầu, cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu gỗ dài trong vườn ngước mắt nhìn màn đêm, lòng cô dịu lại rất nhiều.

Nói ra rồi, cô cũng thấy bình tĩnh hơn.

Chuông điện thoại lại vang lên, cô nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là Phong Dập Thần.

Cô bắt máy.

“Cố Hảo.” Giọng nói của Phong Dập Thần từ đầu dây bên kia truyền đến, hơi khàn khàn: “Em đã xem thế giới động vật chưa?”

Cố Hảo giật mình, có chút không hiểu Phong Dập Thần muốn nói gì.

“Có xem qua.”

“Vậy thì em đã xem thế giới của sư tử chưa?” Phong Dập Thần hỏi lại.



Cố Hảo sững sờ, nghĩ đến con sư tử trắng trợn, là biểu tượng của sự man rợ, đầy quyền lực và cướp bóc.

"Nếu sư tử đực không đủ mạnh thì làm sao hấp dẫn được sư tử cái. Nếu sư tử đực không hống hách thì làm sao có thể tán tỉnh bạn đời, chưa kể sinh được đàn con, e rằng cả mông sư tử cái cũng không chạm tới được."

Cố Hảo hít một hơi thật sâu, người đàn ông này, cách ẩn dụ của anh thật khiến người ta đỏ mặt, cô cầm điện thoại nghe, xấu hổ đến không nói được một câu nào.

“Thế giới động vật luôn là mạnh thắng yếu thua, nếu anh không đủ bá đạo, là một kẻ si tình, anh sợ rằng hiện tại về phương diện mặt mũi chúng ta hượp nhau?” Phong Dập Thần trầm giọng nói, giọng điệu ôn nhu. ngày càng trở nên ổn định hơn.

Cố Hảo không nói nên lời.

“Em không thể không thừa nhận anh bá đạo, thực lực của anh mạnh, ở trong thế giới của đàn ông, đây cũng chỉ là điều bình thường.” Phong Dập Thần càng nói càng thêm tự tin: “Chính là bởi vì như vậy cho nên về phương diện đó, bọn anh rất thoải mái, và đương nhiên các em cũng sẽ rất vui vẻ."

“Anh đừng nói nữa.” Cố Hảo thấp giọng ngại ngùng cắt lời anh.

Phong Dập Thần nói: "Em không muốn nghe nữa, bởi vì anh đã nói trúng những gì trong lòng em, bởi vì em biết những gì anh nói là đúng, em không thể phủ nhận, và em cũng không thích anh mạnh mẽ cuốn hút như vậy."

“Em không thích kiểu đàn ông như vậy.” Cố Hảo thẳng thắn nói: “Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh mạnh mẽ, độc đoán và không hiểu tôn trọng người khác là gì thì có nghĩa là em phải thích ứng và làm bất cứ điều gì anh muốn”.

“Anh cần em.” Giọng anh đột nhiên trở nên trầm thấp.

Cố Hảo: “.”

" Cố Hảo, anh hối hận vì để cho em trở về, anh không nên để cho ngươi trở về. Anh nên gϊếŧ em đi để em phải cầu xin anh mới đúng, để em không còn sức mà tranh luận với anh."

“Anh, anh bị bệnh à.” Cố Hảo tức giận, nói liền ngắt điện thoại.

Thật đúng là đàn gảy tai trâu.

Cô cúp điện thoại, tắt máy, không muốn lí luận với Phong Dập Thần chút nào nữa.

Bởi vì có tiếp tục nói lí với anh thì cũng không nhận được kết quả gì.

Cố Hảo ở dưới lầu một lúc rồi mới lên lầu.

Khi lên lầu trên, Hạn Kính Đình vẫn còn ở trong phòng của Mặc Mặc, Trì Tĩnh Tây và Tiểu Trúc đang ở cùng nhau, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Xem ra có lẽ hai người họ không phải đang nói chuyện tình yêu với nhau, và giống như là đang trừng nhau vậy.

Cả hai người đã tốn toàn bộ thời gian vừa rồi như vậy, không có hoa dưới ánh trăng, chỉ là cơm canh đạm bạc.

Trì Tĩnh Tây thấy Cố Hảo quay lại liền đứng dậy: " Cố Hảo, em về là tốt rồi, anh phải về thôi, trong đơn vị còn có chút chuyện."

“Để Tiểu Trúc tiễn anh nhé.” Cố Hảo nói.

“Em không đi.” Tiểu Trúc lắc đầu: “Trì Tĩnh Tây, anh về đi.”

Trì Tĩnh Tây bất lực thở dài, "Thôi, anh tự về là được rồi, em đừng đi ra ngoài, buổi tối không an toàn."

Cố Tiểu Trúc giật mình, trong đáy mắt lóe lên một tia cắn rứt.

Không ngờ anh lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, cô không dám nhìn anh.



Anh ấy đi rồi.

Cố Hảo nhìn Tiểu Trúc, cười một chút, cô cũng không nhiều lời, liền đi vào phòng ngủ.

Đêm nay Cố Hảo không ngon, ban đêm nằm mơ, trong mơ, cô bước hụt, liền bị rơi xuống vực sâu hun hút.

Cô sợ đến toát mồ hôi, giây sau cô bừng tỉnh ngồi bật dậy.

Tiểu Trúc vẫn đang ngủ.

Cố Hảo đứng dậy, đi ra rót một cốc nước, thấy phòng con trai sáng đèn, cô tới gõ cửa. "Mặc Mặc?"

“Mami!” Mặc Mặc bước nhanh ra mở cửa, nhìn thấy đôi mắt to lấp lánh của Cố Hảo, liền nói: “Sao mẹ dậy sớm vậy?”

“Là mẹ phải hỏi con mới đúng.” Cố Hảo nói: “Sao con dậy sớm vậy?”

“Con ngủ không được.” Mặc Mặc nói: “Mami, mẹ ngủ thêm một lát đi, con cũng đi ngủ đây.”

Rõ ràng là thằng nhóc này muốn đóng cửa lại.

Cố Hảo do dự, bước vào nói: "Vẫn còn một lúc nữa ới sáng, mẹ sẽ cùng con nằm một lát."

Mặc Mặc giật mình nói: "Ồ, vâng ạ."

Hai mẹ con cùng lên giường, Cố Hảo nằm bên cạnh con trai mình.

Tên nhóc này nhìn theo hướng quyển sổ ghi chép.

Đôi mắt tinh ranh và nhanh nhẹn chớp chớp.

Năm rưỡi sáng.

Điện thoại của Phong Dập Thần cả đêm không kêu giờ đột nhiên reo lên.

Anh liếc nhìn, là điện thoại của giám đốc bộ phận công tác quần chúng của công ty gọi tới.

Rất nhanh, anh cầm điện thoại lên và bắt máy: "Giám đốc Ngô?"

“Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi.” Giám đốc Ngô nói với giọng rất lo lắng “Các trang trên cổng thông tin của công ty, từ trang đầu tiên đến các trang chi tiết sau, đều bị đăng tải những thông tin vớ vẩn gắn đầy poop.”

“Poop?” Phong Dập Thần rùng mình một cái, trong lòng chợt thở dài: “Sao có thể như thế được?”

"Trang web của chúng ta đã bị tấn công, nó bị hack những thứ dơ bẩn. Đó là một sự xúc phạm đối với Phong thị của chúng ta." Giám đốc Ngô phẫn nộ nói: "Điều này chính là chơi khăm chúng ta, tôi không biết tên khốn nào đã làm ra chuyện này."

“Điều tra.” Phong Dập Thần nghiêm giọng nói: "không cần biết là ai, điều tra rõ ràng cho tôi."

“Vâng, tôi sẽ kiểm tra ngay bây giờ.” Giám đốc Ngô cũng lo lắng. "Xin chủ tịch yên tâm, sáng nay đi làm, tôi sẽ đưa anh đáp án."

“Được rồi, tôi đợi anh.” Phong Dập Thần cúp điện thoại, nhanh chóng mở ra trang web cổng thông tin, quả nhiên anh thấy trên đó đăng poop, đã vậy còn đăng hai cục của chính mình nữa.