- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
- Chương 320: Hòa hợp.
Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 320: Hòa hợp.
Phong Dập Thần đang hút thuốc thì nghe tiếng điện thoại reo, anh không vội bắt máy vì anh chưa từng nghĩ là Cố Hảo gọi tới.
Anh nhả ra một vòng khói thuốc, anh vẫn đang chậm rãi xử lý, một chút đồ ăn trên bàn anh cũng chưa động tới.
Quản gia đứng ở trong góc xa không dám tiến lên, đưa Cố Hảo trở về, sau khi báo cáo xong, anh bảo ông lui xuống nên ông cũng lui lại sau, không có tiến lên.
Điện thoại vẫn reo không ngừng.
Anh quay qua nhìn thì tức trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc, số điện thoại này hình như có chút quen thuộc.
Khi tới nhìn kỹ, anh chợt nhận ra số điện thoại này.
Anh nhanh chóng gạt nút trả lời, giây tiếp theo, giọng nói có chút hưng phấn: "A lô?"
Giọng của Cố Hảo từ đầu dây bên kia vang lên: " Phong Dập Thần, em là Cố Hảo."
Phong Dập Thần sửng sốt, nói: "Anh biết, anh biết."
Giọng của Phong Dập Thần nghe rất kích động, Cố Hảo có thể nghe thấy giọng nói của Phong Dập Thần có vẻ khàn khàn, cũng nghe thấy tiếng anh thở gấp gáp.
Cố Hảo mím mím môi nói: " Phong Dập Thần, em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên là em gọi điện thoại cho anh."
“Em nói đi.” Phong Dập Thần nói với cô.
Nhận được điện thoại của Cố Hảo, anh rất bất ngờ, Cố Hảo gọi điện cho anh, chẳng lẽ là đã nghĩ thông suốt rồi sao?
“Cố Hảo, em muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.” Phong Dập Thần nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong, hi vọng Cố Hảo sẽ nói ra câu trả lời mà anh muốn.
“Được rồi, vậy em nói thẳng.” Cố Hảo nói, “Em biết Duệ Hi không phải là con ruột của anh. Cảnh sát Trì đã nói cho em biết hết rồi.”
“Em thà tin Trì Tĩnh Tây, chứ cũng không tin anh sao?” Phong Dập Thần hỏi lại cô, trong giọng nói có chút xúc động.
“Chuyện này không quan trọng Cố Hảo nói, “Duệ Hi là một cậu bé ngoan. Đối với em, đứa trẻ này có phải là con của anh hay không cũng không quan trọng. Phong Dập Thần, chúng ta không hợp nhau.”
“Lúc trước em đã nói, nếu Duệ Hi không phải là con của anh, em sẽ cân nhắc việc ở lại bên anh.” Phong Dập Thần nghe vậy trở nên lo lắng: “Bây giờ em nói vậy là có ý gì?”
"Những điều em nói với anh trước đây chỉ là quyền và lợi ích của riêng em. Em và anh thực sự không thích hợp. Đây chuyện mà em đã cân nhắc kỹ lưỡng. Em hy vọng chúng ta đến với nhau vui vẻ thế nào thì cũng thoải mái chia tay như vậy.", Cố Hảo nghiêm túc giải thích.
“Không được, Cố Hảo, em đừng giày vò anh như vậy có được không.” Phong Dập Thần nói: “anh cũng đã xin lỗi rồi, em còn muốn như nào nữa?”
“Em hi vọng rằng chúng ta không ai phiền đến cuộc sống của ai nữa, em thật sự cảm thấy chúng ta không hợp nhau chút nào.”
“Sao lại không hợp? Lúc trước em ở bên anh vui vẻ như vậy, giờ em lại nói không hợp nhau?” Phong Dập Thần phản bác lại cô: “Cho dù em nói không hợp, nhưng hôm nay ở trong nhà tắm của tòa soạn, em vẫn thấy thoải mái, cơ thể của em vẫn tiếp nhận anh còn gì.”
Cố Hảo bị lời anh nói như đâm vào tim, nhắc đến chuyện đó, cô chỉ cảm thấy nhục nhã.
“Phong Dập Thần, anh có thể nói chuyện có lý một chút được không?” Cố Hảo tức giận hét lên, “Em không muốn, em không muốn tiếp tục dây dưa với anh như thế này, anh hiểu không?”
“Anh không quan tâm, anh sẽ đưa cho em báo cáo xét nghiệm của Duệ Hi và anh, và em chỉ có thể là người phụ nữ của Phong Dập Thần anh mà thôi.” Lời nói độc đoán của Phong Dập Thần không cho cô có cơ hội để bác bỏ.
Cố Hảo hít một hơi, "Con người anh sao lại nói chuyện không có lí lẽ thế, anh không thể ép người khác như vậy được."
“Anh chính là người thích dồn ép người khác như thế đấy.” Phong Dập Thần lại nói một cách độc đoán.
Cố Hảo không nói lại anh.
Cuộc nói chuyện này, cả hai chỉ toàn nghe thấy tiếng thở dốc của nhau, nghe rất gấp gáp, có lẽ khi người ta giận lên sẽ là thế này.
Có lẽ là nhận ra thái độ của mình không tốt, Phong Dập Thần điều chỉnh một chút, giọng điệu bình tĩnh lại mới nói tiếp: "Cố Hảo, có hợp nhau hay khoog, chúng ta cần đi hết cả đời này mới biết được."
“Phong Dập Thần,” Cố Hảo kiên nhẫn nói: “Em thực sự rất mệt mỏi, anh thử nghĩ xem chúng ta mới ở bên nhau được bao lâu?” Phong Dập Thần giật mình.
“Từ lúc quen nhau tới giờ mới chỉ có mấy tháng, nhưng hai đứa cãi nhau đã chiếm mất bao nhiêu thời gian rồi?” Cố Hảo bình tĩnh nói: “Có thể thấy hai người chúng ta không hợp nhau.”
"Cố Hảo, em nói vậy, tóm lại, lý do là anh có một đứa con trai, phải không?"
"Không phải." Cố Hảo trầm giọng ngắt lời anh: "Em không hẹp hòi như vậy, Duệ Hi rất tốt, em thích đứa nhỏ đó, nhưng tính cách của anh làm em có cảm giác không an toàn. Khi ở bên anh, bất cứ lúc nào em cũng phải chịu đựng sự tức giận và sự sỉ nhục của anh, em không biết sao anh lại tức giận đến mức đó, nhưng em không thể mở lòng thêm với anh được nữa."
"Nhưng ngươi trước đó, cũng tại đây em cũng từng kích động với anh còn gì, thái độ của ngươi, chỉ cần anh cố gắng, em sẽ đông ý giảng hòa với anh chứ."
“Không phải là em kích động.” Cố Hảo thở dài: “Anh tự hỏi lại mình đi, nếu lúc đó em chống cự quyết liệt, kết quả sẽ như thế nào?”
Phong Dập Thần giật mình, không nói được lời nào.
Cố Hảo hít thật sâu và nói, "Nếu em chống cự quyết liệt thì kết quả cũng không gì khác hơn là kết quả của việc ở trong nhà tắm của tòa soạn."
Phong Dập Thần bị cô chặn lại ý nghĩ, không nói nên lời.
"Phong Dập Thần, chúng ta hãy hảo hợp hảo tan đi." Cố Hảo lại nghiêm túc nói: "Chúng ta hãy làm bạn đi, thật sự không thích hợp để yêu nhau. Để hôm khác em sẽ mang con trai của mình đến cho anh làm quen với nó."
“Em không muốn làm người phụ nữ của anh nữa, thì anh làm quen con trai của em để làm gì?” Phong Dập Thần nhẫn tâm hỏi.
Cố Hảo sửng sốt, sau cô trấn tĩnh lại và nói: "Được, nếu anh đã không muốn làm bạn, vậy thì chúng ta sẽ là người lạ đi."
“Em dám.” Phong Dập Thần hét lên.
Cố Hảo nghe giọng nói tức giận của anh, một lúc lâu sau cô mới nghiêm túc nói: "Phong Dập Thần, đến khi nào anh mới thôi phát hỏa lên vậy? Anh như này cũng chỉ là đang khống chế một người phụ nữ, đây không phải là tình cảm, chiếm hữu và tình yêu không giống nhau, chúng ta không hề yêu nhau, anh nên thừa nhận điều này."
Phong Dập Thần bị sốc, lời Cố Hảo nói giống như con dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh.
“Em không yêu anh?”
Cố Hảo do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, em không yêu anh."
"Vậy thì tại sao trước đây em lại chấp nhận anh?"
“Có lẽ đơn thuần chỉ là sự hấp dẫn.” Cố Hảo ngẩn ra, nhìn bầu trời đêm, ánh mắt trở nên hoang vắng, cất giấu tất cả vào tận đáy lòng, cô biết tình yêu không phải như thế này.
Nếu không có sự tôn trọng và bình đẳng, cô thà không cần.
“Đơn thuần chỉ là sự hấp dẫn?” Phong Dập Thần nhếch môi chế nhạo: "Vậy những lúc em thấy thoải mái, em tính sao?"
Tim Cố Hảo lại đau nhói, anh nói không có chừng mực như vậy sẽ làm cô cảm thấy bị sỉ nhục.
Giọng cô trở nên bình thản hơn nhiều, cô ấy đã hiểu điều đó, vậy tại sao cô còn phải bận tâm, so đo về điều đó chứ.
Cô nhàn nhạt nói: " Phong Dập Thần, anh luôn lấy chuyện nam hoan nữ ái ra để nói chuyện, em không thể phản bác lại được. Em thừa nhận rằng về phương diện đó, chúng ta quả thật rất hòa hợp, nhưng cuộc sống không phải là chỉ cần vui vẻ về phương diện đó."
“Nhưng theo anh, nếu phương diện đó mà không vui vẻ, thì những mặt khác của cuộc sống cũng không vui chút.” Phong Dập Thần trực tiếp làm cho Cố Hảo sững sờ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
- Chương 320: Hòa hợp.