Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 319: Xác nhận không phải con ruột.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn xong bữa tối, Cố Hảo vào nhà bếp rửa chén bát, Tiểu Trúc và Trì Tĩnh Tây hai mặt nhìn nhau.

Tiểu Trúc thấp giọng nói: “Chị của em chắc chắn đã bị tên khốn đó bắt nạt.”

Trì Tĩnh Tây đương nhiên hiểu được cô đang nói gì, đôi mắt sắc bén của anh nhìn Tiểu Trúc và nói: “Em đừng lo lắng, chị em là người lớn, không còn nhỏ nữa.”

“Rốt cuộc anh ở phe nào thế?” Tiểu Trúc thấy anh nói thế thì không nhịn được tức giận. “Nếu anh ở phe của tên khốn Phong Dập Thần kia thì anh mau đi đi, đừng có ngày nào cũng đến nhà tôi dùng bữa nữa.”

Trì Tĩnh Tây thấy Tiểu Trúc nổi nóng, anh không nhịn được an ủi cô: “Đương nhiên anh về phe em rồi, ý của anh là chị em sẽ khó xử, em đừng cứ đắt chị em vào tình huống khó xử như vậy, nếu cứ như thế, sẽ làm cô ấy càng cảm thấy xấu hổ.”

Tuy rằng Tiểu Trúc vẫn còn hoài nghi Trì Tĩnh Tây đang nói giùm cho Phong Dập Thần, nhưng trong lòng cô cũng không phủ định được lời anh nói cũng đúng.

Anh thấy biểu hiện của Tiểu Trúc giống như trong lòng đã ngầm thừa nhận lời anh nói thì thái độ của anh có chút thả lỏng một chút.

Trì Tĩnh Tây cũng hiểu được quyết tâm bảo vệ Cố Hảo, cũng biết Cố Hảo vì chuyện này mà buốn như thế nào, anh gật gật đầu, nói với Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, về chuyện này, rốt cuộc Dập Thần cũng không biết sự có mặt của Mặc Mặc, nếu cậu ấy mà biết chuyện này, nhất định cậu ấy sẽ nuôi đứa bé thật tốt.”

“Anh đừng có ngụy biện cho anh ta.” Tiểu Trúc nghiêm mặt nói: “Em không muốn nghe anh nói giùm anh ta.”

Trì Tĩnh Tây cứ định mở miệng nói gì lại thôi, không nói lời nào.

Thật lâu sau, anh mới nói: “Anh đi giúp rửa bát.”

Tiểu Trúc nhanh chóng chặn đường anh: “Không cần đâu, em có thể tự giúp chị em.”

Trì Tĩnh Tây lại lần nữa bất lực, nhìn Tiểu Trúc vào bếp, anh không thể ở yên và cũng đi theo vào. "Để anh rửa bát thì tốt hơn, hai người nghỉ ngơi đi."

Trong chớp mắt, Cố Hảo thấy cả hai đã vào bếp, cô đeo găng tay vào chuẩn bị rửa đống bát đĩa.

"Hai người đừng vào nữa, phòng bếp đã chật người rồi, cả hai đi nghỉ ngơi đi, để chị rửa cho."

“Chị, chị ra ngoài đi, để em rửa cho.” Tiểu Trúc cũng chỉ chỉ vào Trì Tĩnh Tây.

Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Hay là để anh làm cho.”

“Không sao, cũng sắp xong rồi.” Cố Hảo chỉ vào bát đũa trong bồn rửa, chỗ này chỉ đợi nhấc ra cho ráo là xong.

Tiểu Trúc giúp chị thu lại những đồ khác trên bàn.

Rất nhanh, cả ba người đều trở ra rồi.

Trong phòng khách không có ai, xem ra Mặc Mặc và Hạ Kính Đình vẫn đang ở trong phòng của Mặc Mặc.



Cố Hảo cảm giác được có chuyện gì đó không tốt, không biết đứa trẻ này đang làm gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn thấy vì chuyện của Phong Dập Thần mà cảm thấy có lỗi với cậu con trai của mình, ngập tràn trong lòng cô là cảm giác có lỗi với con, nhưng cuối cùng, cô vẫn nghĩ rằng có lẽ Hạ Kính Đình có thể giúp con nghĩ thông thoáng hơn, con sẽ không còn nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa.

“Chị, có phải hôm nay chị bị tên khốn đó bắt nạt không?” Tiểu Trúc vẫn hỏi.

Cố Hảo sửng sốt, biết Tiểu Trúc đang nói tới Phong Dập Thần, cô cúi đầu nói: "Không sao."

"Chị, nếu lần sau chị không đánh được anh ta thì cứ gọi điện thoại cho em giải quyết hắn. Anh ta quá đáng ghét, thật muốn ăn trận đòn mà."

“Bỏ đi.” Cố Hảo lắc đầu: “Chị không muốn cùng qua lại với anh ta nữa.”

“Hôm nay tôi thực sự gặp Dập Thần?” Trì Tĩnh Tây ngạc nhiên hỏi.

Cố Hảo gật đầu: "Đúng vậy, cảnh sát Trì, tôi có chuyện muốn nhờ anh xác minh."

“Em nói đi.” Trì Tĩnh Tây lập tức gật đầu, cứ có chuyện gì, thái độ của anh cũng đều rất hợp tác.

Nhìn thấy cử chỉ của anh, Tiểu Trúc khịt khịt mũi.

Cố Hảo nói, "Tiểu Trúc, chị ra ngoài nói chuyện với cảnh sát Trì một chút."

“Có chuyện gì mà em không nghe được sao?” Tiểu Trúc kinh ngạc: “Chị không cho em biết thì chính là tên khốn đó đã bắt nạt chị, chị, chị nói đi, em sẽ đánh hắn.”

“Em đánh không lại anh ấy đâu.” Cố Hảo nhìn em gái, có chút bất lực: “Hơn nữa, không phải dùng vũ lực là có thể giải quyết vấn đề được.”

Tiểu Trúc nghe thấy chị mình nói thế thì ủ rũ, thả lỏng vai xuống, nhìn Cố Hảo nói: "Được rồi, em không nói lại chị, chị đi nói chuyện đi."

Mặc dù cô không cam tâm, nhưng nhìn thấy chị gái mình như vậy, cô không thể nói gì thêm.

Cả hai người cùng ra ngoài.

Xuống tới lầu dưới, Trì Tĩnh Tây mới hỏi cô: “Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”

“Cảnh sát Trì, Duệ Hi là con của Phong Dập Thần phải không?” Cố Hảo hỏi thẳng mà không giấu diếm điều gì.

Trì Tĩnh Tây sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Cố Hảo, một lúc lâu sau mới nói: "Em biết Duệ Hi?"

"Em biết, em đã biết Duệ Hi từ lâu rồi. Đứa bé là bạn cùng lớp của Mặc Mặc." Cố Hảo nói, "Hôm nay tôi mới biết đứa bé là con của Phong Dập Thần."

Trì Tĩnh Tây gật đầu và nói: "Đúng vậy, Duệ Hi là đứa trẻ do Phong Dập Thần nuôi dưỡng, nhưng không phải con ruột của Dập Thần, nó bị bắt cóc, là anh đã xử lý vụ án này, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm thấy cha mẹ của đứa trẻ. Khi Dập Thần nhìn thấy đứa trẻ, anh ấy nhất quyết đòi nhận nuôi nó. "

Cố Hảo cả kinh: “Không phải là con ruột sao?”



“Đúng vậy.” Trì Tĩnh Tây gật gật đầu: “Chính xác, Duệ Hi không phải là con ruột của Phong Dập Thần, là Dập Thần đã nhận nuôi nó, nhưng anh ấy đã không cho tiết lộ tin tức này ra ngoài, vì anh ấy biết, hoàn cảnh gia đình của anh ấy quá tốt, sợ con lại bị bắt cóc, nhưng đối với người làm, anh ấy chưa từng nói với bọn họ đứa bé không phải là con ruột của anh ấy, cho nên ở trong nhà, trừ những người thân tín ra, không một ai biết thân phận của Duệ Hi.”

Cố Hảo nghĩ đến lời thề trước đó của Phong Dập Thần, rằng đứa bé không phải là con ruột của anh, cô tự cười nhạo bản thân. "Em tin những gì anh nói, trước đó Phong Dập Thần đã nói với em, nhưng em lại không tin anh ấy."

Bởi vì anh ấy cũng chưa bao giờ thừa nhận chuyện đã xảy ra đêm đó, cho nên ấn tượng của Cố Hảo về anh đã bị tổn hại.

“Bây giờ anh nói thế, em tin rồi.” Cố Hảo nhìn Trì Tĩnh Tây, cô khẽ cắn môi, rồi lại tự cười giễu bản thân, nụ cười có chút chua xót, nghĩ về thân thế của Duệ Hi cô lại càng đau lòng: “Duệ Hi là một đưá trẻ ngoan, không ngờ cậu bé lại có thân thế đáng thương như vậy."

“Đúng vậy.”

“ Vậy các anh không tìm cha mẹ cho Duệ Hi sao?”

“Bọn anh đã tìm rồi, nhưng không thể tìm thấy bọn họ.” Trì Tĩnh Tây nói: “Và cũng chẳng có ai đến tìm cậu bé cả.”

Trong lòng Cố Hảo dâng lên nỗi xót xa không tên, bất giác cô lại thở dài.

“Cố Hảo, em và cậu ấy đã gặp nhau rồi, có phải cậu ấy giải thích để xin làm hòa với em không?”

“Vâng.” Cố Hảo gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng là anh ấy có ý này, chỉ là bây giờ em không muốn ở bên anh ấy.”

“Cố Hảo, em đừng cứ luôn giận anh ấy như vậy.”

“Không phải là em giận anh ấy.” Cố hảo lắc đầu: “Chỉ là em cảm thấy, có lẽ đến cuối cùng em và anh ấy ở bên nhau, rốt cuộc cũng không phải là tình yêu.”

“Em không yêu anh ấy?” Trì Tĩnh Tây kinh ngạc nhìn Cố Hảo.

Cố Hảo gật đầu: “Em nghĩ là vậy, cho nên em không thể tự miễn cưỡng bản thân mình nữa.”

Ánh mắt Trì Tĩnh Tây thất kinh, anh không thể tin vào tai mình, lại hỏi Cố Hảo: “Có phải em giận đến hồ đồ luôn rồi không?”

“Không phải.”Cố Hảo lắc đầu: “Anh đi lên lầu đi, em gọi cho Phong Dập Thần một lát.”

Cô sớm đã có quyết định, phải nói rõ ràng chuyện này, Duệ Hi không phải là con ruột của anh ấy, cũng không cần phải đi làm xét nghiệm gì cả, có lẽ đây chỉ là một cái cớ mà thôi.

Trì Tĩnh Tây hơi do dự rồi gật đầu. "Được rồi, vậy thì anh lên đây."

Cố Hảo lấy điện thoại ra, bấm vào số của Phong Dập Thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »