Phòng phá thai trong bệnh viện.
“Cởϊ qυầи áo ra, nằm lên giường, ba phút thôi là sẽ không đau.” Nhân viên y tá chuẩn bị công tác.
Cố Hảo nằm trên chiếc giường phẫu thuật, đôi mắt khẽ chớp chớp, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.
Cô không tìm được người đàn ông đó, cũng không biết người đàn ông đó là ai. Phương thức liên lạc duy nhất đã bị chị gái cô ném đi rồi, tìm trong thùng rác cũng không thấy, đến Thập Lý Hoa Đình càng không tìm được người.
Hai tháng nay cô vẫn luôn tìm người kia.
Nhưng không có kết quả.
Cô là người kém may mắn, không thể trách người khác được.
Cố Hảo thở dài một hơi, còn có thể làm gì được nữa?
Y tá là một phụ nữ trung niên, nghe thấy tiếng thở dài của Cố Hảo thì nói với cô: “Cô gái, cô mang thai đôi đấy. Cô phải suy nghĩ thật kỹ, một khi phá thai thì sau này muốn mang thai đôi cũng không được nữa đâu, không những thế còn có thể để lại di chứng, có thể cả đời không mang thai được nữa. Cô có muốn suy nghĩ lại một chút không?”
Cố Hảo mở to mắt, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Tôi có thể xem lại kết quả siêu âm không?” Cô nhìn y tá.
Y tá gật đầu, đưa cho cô xem: “Cô xem đi, hai phôi thai đã lớn như thế này rồi, không bao lâu nữa là cô có thể cảm giác được cử động của thai nhi, mấy tháng nữa là sinh con, sau đó nhìn chúng từ từ lớn lên, ăn mặc giống nhau như đúc, nghĩ thật hạnh phúc.”
Nhìn thấy hai phôi thai nho nhỏ, tình mẫu tử trong lòng Cố hảo lan ra như cỏ dại, nước mắt ứa ra.
“Làm sao bây giờ? Tôi không nỡ.”
“Vậy thì đừng làm.” Y tá nói: “Mỗi ngày chúng tôi đều làm loại phẫu thuật này, nếu có thể khuyên được ai thì khuyên, đây là một tội ác.”
“Tội ác?” Trong lòng Cố Hảo như bị kim đâm.
“Đúng vậy, cô xem, đây là hai sinh mạng, vậy mà ba phút sau đã trở thành rác thải y tế.”
“Rác thải?” Cố Hảo ngơ ngác nhìn kết quả siêu âm trong tay, lập tức ngồi dậy nói với y tá: “Tôi không làm nữa, tôi muốn sinh chúng ra, tôi muốn nuôi chúng.”
Y tá mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt quá, nuôi đi, xã hội bây giờ rất dễ nuôi trẻ con.”
“Cảm ơn bà!” Cố Hảo mặc quần áo tử tế, cúi đầu một cái rồi rời khỏi phòng phá thai.
Sau khi ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi.
Cô quyết định sẽ sinh con.
Sau khi quyết định, Cố Hảo khẽ nở nụ cười.
“Tránh ra, mau tránh ra!” Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, mấy người đàn ông áo đen mở đường, y tá đẩy xe cứu thương tiến đến, vội vàng lao về phía Cố Hảo.
Cố Hảo theo bản năng né tránh.
Trước mặt cô có một đứa bé không cẩn thận trượt chân, lập tức khóc òa lên.
“Tránh ra!” Một người trong số đó trầm giọng khiển trách, cô bé càng khóc lớn hơn.
“Từ từ.” Bỗng nhiên có một giọng đàn ông truyền đến.
Cố Hảo vô thức nhìn về phía giọng nói, nhất thời không nhìn thấy người vừa nói la ai.
Giọng nói này rất êm tai, trong biển người ầm ĩ, giọng nói này vô cùng rõ ràng.
“Đi dỗ đứa bé một chút.”
“Nhưng ngài cần phải làm phẫu thuật ngay.”
“Chấp hành.” Người nằm trên chiếc giường di động đột nhiên ngồi dậy, gương mặt cương nghị như điêu khắc, toàn thân toát lên khí thế lạnh lùng.
“Vâng!” Vệ sĩ lập tức bước đến đỡ đứa bé dậy, đồng thời dỗ dành.
Mà người đàn ông nằm trên giường bệnh, quần áo bê bết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng anh lại cứ thế ngồi nhìn đứa trẻ, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một tia ân cần.
Cố Hảo ngẩn ngơ: Người này thật nhân hậu.
Cô không nhịn được nhìn về phía người đàn ông đó nhiều hơn một chút. Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô, ánh mắt người đàn ông đột nhiên xoay chuyển, bắn thẳng đến cô.
Cố hảo lập tức cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, ánh mắt đó thật đáng sợ.
Đứa bé vẫn còn đang khóc, cô lập tức chạy lại: “Để tôi, tôi dỗ con bé cho.”
“Cảm ơn.” Người đàn ông mặc áo đen lập tức cảm ơn.
Cố Hảo nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ.
Chiếc giường bệnh di động tiếp tục đi về phía trước, khi chiếc giường lướt qua, cô cảm giác ánh mắt sắc bén đó lại quét qua người mình.
Cố Hảo theo bản năng khẽ xoa bụng, dường như bụng cô khẽ cử động.
Cố Hảo kinh ngạc, chẳng lẽ đây bào thai đã biết cử động rồi sao?
Cô trợn tròn hai mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.
Vậy cũng tốt, sau này cô sẽ có hai đứa con, không cần đàn ông vẫn có thể chăm sóc được các con mình.