Phong Dập Thần nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, không có chút khuyết điểm nào.
Cố Hảo bị nhìn đến thấp thỏm bất an, cô cùng quẫn bách.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, cô lo lắng vặn vẹo đôi tay nhỏ bé của mình.
Cũng may là Phong Dập Thần chỉ nhìn một chút, sau đó trầm mặt, lên tiếng: “Đi thôi.”
Dứt lời, anh xoay người đi về phía bể bơi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của anh rời đi, Cố Hảo ngẩn ra, không hiểu sao anh lại tự nhiên thay đổi cảm xúc.
Âm tình bất định đúng là dọa người.
Không quan tâm quá nhiều, Cố Hảo ôm ngực bình tĩnh lại, nhanh chóng nhấc chân đi theo.
“Ùm!” Không có bất kì dấu hiệu nào, người đàn ông đột nhiên lao xuống nước, bọt nước văng tung tóe vào mặt Cố Hảo.
“Ôi!” Cô suýt nữa thì bị sặc, vội càng đứng sang bên cạnh lau mặt. Khi cô nhìn xuống hồ thì người đàn ông kia đã như cá gặp nước, bơi sang tới bờ bên kia.
Cố Hảo đứng bên thành bể, cảm thấy nếu mặc đồ bơi mà không xuống hồ thì sẽ càng thêm xấu hổ hơn.
Thế nên cô vịn tay cầm, chậm rãi xuống nước, nhưng cũng đứng ngay sát bờ không động đậy.
Phong Dập Thần bơi một vòng trở về, đến trước mặt cô.
Hai người rất gần nhau.
Trái tim Cố Hảo nhảy lên, cô không dám thở mạnh, anh đứng cách cô khoảng hai mươi centimet.
Cô biết anh đang nhìn cô, thế nên không nhịn được lên tiếng: “Phong tiên sinh, anh tha cho tôi được không?”
“Làm người phụ nữ của tôi.” Giọng nói của Phong Dập Thần hơi khàn, âm thanh tràn đầy từ tính.
Trái tim Cố Hảo đập loạn xạ, lập tức nói: “Thực sự không được.”
Phong Dập Thần đột nhiên tiến lại gần hơn.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt khi cúi đầu vừa vặn đến ngực anh. Cô nhìn thoáng qua liền thấy có một vết sẹo trên ngực, màu sắc hơi nhạt, giống như vết sẹo do đạn bắn.
Cố Hảo ngẩn người, quên mất mình định nói cái gì.
“Tại sao?” Phong Dập Thần lại lên tiếng: “Điều kiện là gì?”
“Phong tiên sinh, tôi kết hôn rồi.”
Cố Hảo vội vàng nói: “Không những thế, tôi còn có con rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ.”
Trường hợp khẩn cấp, Cố Hảo chỉ có thể nghĩ ra lí do này.
Quả nhiên, vừa dứt lời, bầu không khí lập tức thay đổi, không khí ngưng lại.
Xung quanh vô cùng an tĩnh, một lúc sau, cô nghe được giọng nói của Phong Dập Thần vang lên bên tai: “Không gạt tôi?”
Cố Hảo bám sát vào thành bể bơi, gật đầu lia lịa.
Phong Dập Thần nhìn cô, sau đó tiếp tục bước tới, nghiêng người ôm lấy cô.
“Phong tiên sinh, tôi không lừa anh, con tôi đã năm tuổi, tôi kết hôn rồi.” Cố Hảo vội vàng hét lên: “Anh không thể…”
Một giây tiếp theo, cô dường như gặp được một Phong Dập Thần khác.
Thân thể anh căng cứng như thể tận thế.
Cố Hảo bỗng nhiên hoảng hốt, nhất thời quên mất câu nói tiếp theo.
“Cảm nhận được không?” Người đàn ông lại lên tiếng.
Cố Hảo bị uy hϊếp co rúm cả người lại.
“Có.”
“Tốt nhất là cô đừng nói dối tôi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Trái tim Cố Hảo như treo ngược lên, cô nói dối anh, cô vẫn chưa kết hôn, nhưng đúng là cô đã có con rồi. Phong Dập Thần là người như thế nào chứ, anh nhất định sẽ không dính dáng đến người phụ nữ đã sinh con đâu.
Chỉ là, Tiểu Mặc lớn lên rất giống anh, điều này làm cô hơi bối rối.
Phong Dập Thần tiến về phía trước, cả người Cố Hảo dính chặt vào thành hồ.
Anh nhìn cô thật lâu, sau đó rời đi, lên bờ, vào phòng thay quần áo.
Cố Hảo dựa vào thành bể, trong lòng vẫn còn sợ hãi.