Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 17: Cô chán sống rồi có phải không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi, tôi không biết.” Lý Cầm vừa nói vừa khóc, nghe vô cùng thê lương: “Có chó, con chó săn rất lớn, tôi rất sợ.”

“Chị Cầm.” Cố Hảo càng thêm phẫn nộ với Phong Dập Thần: “Chị đưa điện thoại cho anh ta, em sẽ đi tìm anh ta.”

“Không.” Lý Cầm càng thêm kích động: “Cố Hảo, xin lỗi, tôi thực sự bất đắc dĩ nên mới nói cho Phong Dập Thần biết tin tức đó do cô chụp được, tôi rất xin lỗi.”

Cố Hảo lập tức đờ người, không nói nên lời, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Chẳng phải Phong Dập Thần đã sớm biết cô chính là người chụp ảnh sao?

Nếu nói thì nói đi, dù sao giấy cũng không giữ được lửa.

“Vâng, chị Cầm, em hiểu rồi.”

“Có khi nào Phong Dập Thần cũng đến tìm cô không? Có lẽ anh ta cũng sẽ mang con chó săn kia đến dọa cô đấy, hay là cô chạy đi?”

“Không cần, chị Cầm, trốn tránh không phải là phong cách của em.” Cố Hảo trả lời: “Hơn nữa chị còn ở trong tay anh ta.”

“Không, tôi không ở trong tay anh ta, tôi nói hết mọi chuyện thì anh ta đã thả tôi về.”

“Bây giờ chị không ở trong tay anh ta?” Cố Hảo ngạc nhiên.

Lý Cầm có vẻ như rất ngượng ngùng: “Đúng vậy, Cố Hảo, tôi đã về nhà rồi.”

“Nếu đã về nhà thì sao còn gọi điện bảo em đi cứu chị?” Cố Hảo không hiểu gì, cô cảm giác mình lại bị lừa gạt.

Lý Cẩm cũng rất xấu hổ: “Cố Hảo, xin lỗi.”

“Chị Cầm, người chụp ảnh là em, từ đầu em cũng không có ý định trốn tránh trách nhiệm, chị về nhà rồi thì đi ngủ sớm một chút đi.” Cố Hảo nói xong thì cúp điện thoại.

Cô nắm di động trong tay, thở dài.

Khi chuyện có lợi thì tìm cách ăn cắp để biến nó thành của mình, đến khi bất lợi thì lại trở thành một củ khoai lang nóng, đẩy sang cho khắp mọi người để trốn tránh trách nhiệm.

Mặc dù biết đây là cá lớn nuốt cá bé, nhưng cô vẫn không khỏi chua xót trong lòng.

Ngày hôm sau, Cố Hảo vừa tới tòa soạn thì thấy một chiếc Land Rover màu đỏ đậu bên đường.

Cửa sổ xe trượt xuống, gương mặt tuấn tú của Phong Dập Thần lộ ra. Cố Hảo vừa nhìn thấy người trong xe thì ánh mắt khóa chặt lại, bàn tay đang nắm túi xách cũng vô thức siết chặt, ngón tay trắng bệch.

Cô cúi đầu, theo bản năng đi nhanh vào tòa soạn, nhìn lên lại không thấy chiếc xe kia đâu.

Nhưng khi cô vừa chuẩn bị bước qua cửa kính.

Thì có một bóng người chặn đường cô.

Cô ngẩng đầu lên, là tổng biên tập Trần Lập Phi.

Cố Hảo cả kinh.

Trần Lập Phi lên tiếng: “Cố Hảo, Phong tiên sinh đang đợi cô, cô đi cùng anh ta đi.”

Cố Hạo kinh ngạc nhìn Trần Lập Phi: “Tổng biên tập, tại sao tôi lại phải đi cùng Phong tiên sinh?”

Trần Lập Phi trả lời: “Tại sao thì cô phải hỏi Phong tiên sinh chứ, anh ta ở sau lưng cô.”

Cố Hảo theo bản năng quay đầu lại, đã thấy Phong Dập Thần đang đứng cạnh xe, dáng người cao lớn từ xa đã ùa đến cảm giác bức bách.

Cô mím chặt môi.

Người đàn ông bước nhanh về phía cô, mạnh mẽ nói: “Cố tiểu thư, có thể đi với tôi không?”

Cố Hảo không hiểu gì, cô giả vờ bình tĩnh, nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn kia: “Phong tiên sinh, tại sao tôi lại phải đi cùng anh?”

“Họ nói cô là người đã chụp ảnh tôi và Trần Thanh Vận.” Phong Dập Thần hờ hững nói.

Cố Hảo mím môi: “Cho dù là tôi chụp thì nếu không có người duyệt thì cũng không lên báo được đâu.”

“Ha ha.” Phong Dập Thần cười lạnh một tiếng: “Cố tiểu thư, nếu tôi là cô thì tôi sẽ đi ngay. Cô dường như không những đắc tội với tôi mà còn đắc tội với cả tổng biên tập của cô rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì cuộc sống của cô sẽ càng khó khăn hơn đấy.”

“Phong Dập Thần.” Cố Hảo hơi tức giận, cô thực sự không chịu nổi một người đàn ông kiêu ngạo phách lối như vậy: “Anh không cần phải châm chọc khıêυ khí©h, anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.”

“Bốp!”

Trần Lập Phi vung tay lên, giáng thẳng vào mặt Cố Hảo, trên má Cố Hảo lập tức in năm đầu ngón tay.

Cố Hảo ôm mặt.

Trần Lập Phi tức giận nói: “Cái thứ gì đây? Cô dám nói chuyện với Phong tiên sinh như thế à? Cố Hảo, cô chán sống rồi có phải không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »