Cả người Cố Hảo đều cứng đờ.
Rượu khiến đầu óc cô có chút nóng lên trong nháy mắt, mà thứ người đàn ông này mang tới cho cô không chỉ là sợ hãi, còn có chấn động.
Cô không thể nào tưởng tượng được, một người đàn ông xa lạ, có thể làm ra hành động không thích hợp như thế với cô.
Cô lập tức từ chối.
Nhưng động tác Phong Dập Thần điên cuồng, không cho phép từ chối.
Một tiếng “bốp ----”. Cố Hảo tát một bạt tai cũng là theo bản năng.
Ngực cô phập phồng tức giận, khuôn mặt ửng đỏ, ngột ngạt tới mức mặt đỏ tới mang tai: “Anh, sao anh có thể đối với tôi như vậy?”
Trên mặt Phong Dập Thần in hẳn một cái tát rõ ràng, anh nhíu mày lại, nhìn người phụ nữ trước mặt từ trên cao xuống.
Cô dám đánh anh?
“Chủ tịch ----”
Các vệ sĩ bị dọa sợ, lập tức nhìn về phía bên này, đều rất lo lắng.
Ánh mắt sắc bén của Phong Dập Thần quét qua, lạnh lùng quát: “Không cho phép nhìn, canh giữ ở đây, không được để bất cứ ai ra vào.”
“Vâng.”
Tất cả các vệ sĩ đều quay đầu, đưa lưng về phía họ, bao vây thành một vòng tròn bảo vệ.
Trong mắt Phong Dập Thần tối sầm lại một mảng, như là tập hợp sức lực, mãnh liệt dâng trào, rất là đáng sợ.
“Anh, anh muốn làm ---- ưm ----” Cố Hảo bị anh trừng phạt.
Hung hãn, bá đạo, không cho bất cứ đường sống xoay chuyển lại nào.
Hống hách độc đoán một cách rõ ràng, theo lý nên làm.
Cố Hảo thật sự là bị dọa sợ rồi, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, con ngươi sâu xa không nhắm lại, còn có sự đυ.ng chạm không chút khách khí trên môi kia đều là khiến người khác phẫn nộ như thế.
Dựa vào gì hả?
Cô muốn động thủ đánh người, chào hỏi mười tám đời tổ tiên của Phong Dập Thần một vạn lần.
Nhưng, anh lại khiến cô choáng váng, có chút nâng đầu lên, không biết có phải bởi vì uống rượu hay không, nói chung là sự kích động muốn đánh người kia đã bị thay thế rồi.
Tâm trí lơ lơ lửng lửng, vậy mà lại không thể nào kéo lý trí quay về, thậm chí còn cảm thấy cảm giác rất không tệ.
Tay cô vốn là muốn nện đánh anh, kết quả trở thành nắm lấy cánh tay anh.
Phong Dập Thần dường như cảm nhận được cô không chống cự nữa, liền buông cô ra, hơi lùi lại một chút, nheo mắt nhìn cô từ trên cao xuống.
Đôi mắt Cố hảo vẫn còn trong trạng thái sương mù, mơ mơ màng màng, không tiêu cự.
Còn môi cô lại là màu đỏ, màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Phong Dập Thần nheo mắt khẽ khịt mũi, mở miệng nói hơi mang theo sự châm chọc: “Hưởng thụ như vậy?”
Gì?
Cố Hảo trong nháy mắt vẫn chưa hoàn hồn, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, nhìn người đàn ông trước mặt, tiêu cự cuối cùng cũng có rồi, chỉ là vẫn còn choáng váng, phản ứng chậm nửa nhịp.
“Mùi vị tạm được.” Giọng người đàn ông lại truyền tới lần nữa.
Cố Hảo đột nhiên hoàn hồn, lập tức ý thức được gì đó, khuôn mặt đỏ bừng, cô nhíu đôi mày thanh tú đầy tức giận, rống nhẹ nói: “Ai bảo anh, bảo anh, bảo anh ----”
Lời cô cũng chưa nói xong, liền bị Phong Dập Thần ngắt lời một cách vô tình: “Tự cô tìm lấy.”
“Cái gì gọi là tự tôi tìm lấy? Rõ ràng là con người này của anh quá lỗ mãng rồi, sao anh có thể ----”
“Tôi muốn làm gì, không cần được sự đồng ý của cô.” Anh mở miệng một cách lạnh lùng.
“Bệnh thần kinh.” Cố Hảo mắng một câu, không thể đối mặt, đẩy mạnh anh ra, chạy lướt qua bả vai người đàn ông, cô sợ Phong Dập Thần sẽ ngăn cản cô rời đi, nhưng anh không có, chỉ là bên tai bay tới giọng nam trầm thấp của anh:
“Cố Hảo, đây chỉ là mới bắt đầu, cô không nên trêu chọc tôi.”
Cô cứng đờ, vẫn là duỗi thẳng thắt lưng, sống lưng phía sau vẫn là có chút cứng ngắc.
Vào nhà vệ sinh, cô mới thở hổn hển hơi lớn, che miệng mình, cảm giác nơi này vẫn là có chút đau, người đàn ông kia, anh ấy quá kinh khủng rồi.
Anh ấy tìm tới cửa rồi, còn biết mình tên Cố Hảo, hơn nữa, vừa rồi sự trừng phạt kia của anh ấy, thực sự quá kinh khủng rồi.
Sao lại có người tự tin như vậy, nhưng cô nên làm gì đây chứ?
Bần thần ngơ ngác trong nhà vệ sinh rất lâu, Cố Hảo mới bước ra.
Không còn ai, bóng dáng người đàn ông kia không thấy nữa.
Cô lập tức vỗ ngực, cũng may, đi rồi.
Đợi đến lúc Cố Hảo trở lại phòng VIP, chỉ thấy trong phòng VIP lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều là trong trạng thái kinh ngạc đến ngây người, còn ở giữa phòng VIP, rõ ràng có một người đàn ông đang đứng.
Chính là Phong Dập Thần hống hách độc đoán.