- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
- Chương 1: Nhầm rồi nhầm rồi
Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 1: Nhầm rồi nhầm rồi
Bốn giờ rưỡi sáng, ngày mới tờ mờ sáng.
Khu nghỉ dưỡng dã ngoại núi cao thành phố Tế Bắc.
Một vài lều trại đứng sừng sững, có trật tự trên bãi cỏ mênh mông bát ngát, đó là sự trải nghiệm không thể bỏ qua của các cặp đôi ở khu nghỉ dưỡng.
“Ah----”
Tiếng thét chói tai bất thình lình của phụ nữ phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng bình minh.
Cố Hảo đột nhiên mở mắt, giật mình, là ai đang tranh cãi?
Bên ngoài dường như có tiếng tranh cãi, cẩn thận nghe thì lại không có.
Cố Hảo khẽ cử động cơ thể, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cả người lại đau nhức, cơ thể giống như là bị nghiền ép vậy.
Viên mãn rồi.
Cô nghĩ, cuối cùng cô vẫn là làm chuyện thân mật nhất giữa những người yêu nhau với Tiêu Mặc Đằng.
Tối qua Tiêu Mặc Đằng chuẩn bị bữa tiệc lửa trại tỏ tình với cô, chị gái Cố Mỹ chúc mừng cô và Tiêu Mặc Đằng với vẻ mặt tái nhợt.
Cố Hảo uống ly rượu chị gái đưa, say khướt.
Sau đó cô nằm mơ, chủ động nhào vào Tiêu Mặc Đằng.
Quá trình từ cô gái biến thành phụ nữ vô cùng đau đớn, quả thực quá dữ dội rồi, ở phương diện đó anh ta giống như là tình thú.
“Tôi không biết----” Giọng nói tủi thân của chị gái Cố Mỹ đột nhiên truyền tới từ bên ngoài: “Mặc Đằng, tôi thật sự không biết sao lại thế này?”
“Xuỵt! Cô nhỏ tiếng chút, đừng để Cố Hảo nghe thấy.”
Giọng của Tiêu Mặc Đằng, giống như bối rối vậy.
Cố Hảo cảm thấy rất kỳ lạ, lập tức mặc quần áo vào rồi bò ra khỏi lều trại tìm hiểu kết quả.
Chỉ thấy ở cửa một lều trại khác, Tiêu Mặc Đằng nhếch nhác đứng ở đó, cũng không mặc áo, trên tấm lưng rắn chắc bóng loáng vẫn còn lưu lại vết cào của móng tay.
Cố Hảo nhanh chóng bước tới: “Mặc Đằng, sao anh ở đây?”
Lời còn chưa nói xong, Cố Hảo liền đóng băng ở đó.
Cô nhìn thấy chị gái Cố Mỹ không mặc quần áo xuyên qua khe hở của lều trại, mà trên cơ thể chị ta còn lưu lại một loại dấu vết nào đó, Cố Hảo biết rõ, đó là dấu vết lúc đàn ông và phụ nữ thân mật khắng khít mới có thể có.
Trái tim Cố Hảo lập tức nâng lên, một loại dự cảm xấu ập tới.
“Cố Hảo.” Tiêu Mặc Đằng không thể im lặng, gấp gáp giải thích: “Anh uống nhiều, cho rằng là em, kết quả....”
Như sét đánh ngang tai, Cố Hảo cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi: “Nói như vậy, hai người các người thật sự ngủ rồi?”
Bộ dạng với vẻ mặt xấu hổ Tiêu Mặc Đằng đã không cần nói cũng biết.
Cố Mỹ cũng vội vàng giải thích: “Hảo Hảo, chị không phải cố ý, chị thật sự không biết sẽ thế này.”
Cố Hảo xoay mòng mòng: Họ ngủ rồi, vậy ai ngủ với cô?
Trong lòng Cố Hảo hoảng hốt, quay đầu chạy về lều trại, lúc này mới phát hiện một cấp tiền mặt đặt bên ngoài túi ngủ, còn trên ga trải giường, dấu vết dính máu rất nặng, xem ra không chỉ là dấu vết của cô gái biến thành phụ nữ.
Ách.
Mà trong xấp tiền mặt còn kẹp thêm một tờ giấy dính máu ----
Tiểu thư, nếu tiền không đủ, có thể tới Thập Lý Hoa Đình tìm tôi.
Còn có một số điện thoại.
Hai hàng chữ rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, hẳn là một người đàn ông phóng túng không chịu vào khuôn phép.
Cố Hảo nắm chặt xấp tiền đó, ngủ rồi trả tiền, xem cô là đồ bán sao?
Quá sỉ nhục rồi.
Lúc Cố Hảo ra khỏi lều trại lần nữa, Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ đều đang đợi cô.
Cố Mỹ bước tới nắm lấy tay cô xin lỗi: “Hảo Hảo, xin lỗi, chị thật sự không biết sẽ như thế.”
Cố Hảo sững sờ ngơ ngẩn ở đó.
Ánh mắt Cố Mỹ bỗng chạm tới cổ Cố Hảo, phát hiện dấu vết trên đó, cô ta lập tức kinh ngạc hét ra tiếng: “Ah, Hảo Hảo, những dấu vết này trên cổ em.”
Cố Hảo cứng đờ, con ngươi đen sáng bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của chị gái.
Tiêu Mặc Đằng bỗng lề mề chạy tới trước mặt cô, trừng lớn mắt nhìn cổ cô, dường như đang xác nhận gì đó.
Giây tiếp theo, tay Tiêu Mặc Đằng nắm lấy đầu vai cô một cách kích động: “Nói, tối qua em ở cùng với ai? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Hảo muốn nói: Em cho rằng người đàn ông đó là anh.
Nhưng, bây giờ giải thích còn hữu dụng sao?
Cô dứt khoát im lặng.
Tiêu Mặc Đằng thấy cô không nói, không nhịn được gầm nhẹ: “Nói cho anh biết, là ai?”
“Là ai còn quan trọng sao?” Cố Hảo thờ ơ mở miệng: “Mặc Đằng, bây giờ chúng ta không thể quay lại được. Anh và chị em, bỏ đi, vẫn là để em chúc phúc hai người đi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
- Chương 1: Nhầm rồi nhầm rồi