Từ hôm ấy, Cảnh Nhược Hàn nói cô cứ ở phòng hắn đi, hắn thích mùi hương của cô. Vân Tịch mỉm cười gật đầu, không từ chối.
Sau đó trong cuộc sống họ có được một sự ăn ý nào đó, cho dù Vân Tịch không thể nói chuyện, chỉ có thể ra dấu tay, nhìn vào mắt hắn hay gõ những con chữ nhạt thếch thì Cảnh Nhược Hàn cũng không cảm thấy cô nhàm chán. Hoặc nói, hắn đã quen với phương thức sinh hoạt này, tự nhiên sẽ cảm thấy bình thường thôi.
Vân Tịch luôn cố gắng thêm một chút để bước chân vào thế giới của hắn, nhưng Cảnh Nhược Hàn như con thú nhỏ, bị thương một lần liền khép chặt lòng mình lại, không muốn ai bước vào lãnh địa của hắn nữa. Dù cho cô cũng chỉ có ý tốt nhưng sự phòng bị từ tận sâu đáy lòng hắn cũng không cách nào buông bỏ xuống được.
Vân Tịch cũng không còn cách nào khác, cô cũng không thể cố chấp như thế được.
Cảnh Hàn cứ vào ban đêm thì như tình thánh, thân mật ôm lấy cô như thể họ là người tình ngàn kiếp. Nhưng đến sáng thì hắn lại tỉnh táo, thái độ đối với cô không mặn không nhạt. Chỉ khác là so với lúc trước thì hắn đã không mở miệng nói mấy câu chế giễu cô nữa.
Liễu Tịch không rõ vì đâu dẫn đến sự khác biệt trong cách đối xử của hắn giữa ngày và đêm như thế. Cô nghĩ hẳn có lí do nào đó mà chính bản thân Cảnh Nhược Hàn cũng không nhận thức được. Thế nhưng hắn không nói, cô cũng không hỏi, cô sợ rằng bản thân sẽ chạm vào vết thương nào đó của hắn.
Ba tháng qua đi, mối quan hệ của hai người dường như được cải thiện thêm từng chút một. Cảnh Nhược Hàn thi thoảng sẽ vào bếp cùng cô, thi thoảng sẽ cho cô ở nhà nghỉ vài hôm, suy cho cùng cũng là nghĩ cho cô. Vân Tịch cũng không muốn phụ tâm ý của hắn, cười cười làm theo.
Hôm nay Cảnh Nhược Hàn đã rời đi từ sớm, Vân Tịch vừa dậy đã thấy Vân Lâm gọi điện thoại đến cho mình. Cô nhấc máy:
"Alo ba."
"Vân Tịch à, em gái con đã trở về nước rồi."
Vân Tịch chết lặng khi nghe câu này. Vân Hề cuối cùng cũng về rồi sao, vậy là cô sẽ phải trả lại vị trí này cho Vân Hề sao?
Trong lúc bần thần, cô chợt nói:
"Nhanh như vậy sao?"
Vân Lâm có vẻ vui mừng cũng có vẻ gấp gáp, ông nói:
"Vân Hề chia tay với bạn trai rồi. Nó nói nó muốn con trả lại vị trí thiếu phu nhân cho nó ngay nếu không sẽ đến Cảnh gia náo loạn, còn bảo sẽ nói bí mật của con với
Cảnh Nhược Hàn nữa."
Từng lời ngạo mạn đến điên cuồng của Vân Hề cô không để tâm, cái mà Vân Tịch để tâm hiện tại lại là câu đầu tiên của Vân Lâm vừa nói. Vân Hề coi Cảnh Nhược Hàn là cái gì? Lốp dự phòng sao? Lúc nó vui, ham chơi thì tùy tiện với mấy thằng bạn trai cũ không ra gì. Lúc nổi hứng thì đồng ý với điều kiện kết hôn của Nhược Hàn. Lúc cảm thấy xấu hổ và sợ hãi thì lại cùng bạn trai bỏ trốn, không thèm bỏ lại một lời nhắn, cũng không mảy may nghĩ đến cảm xúc của hắn mà cao chạy xa bay. Lúc nghe tin có cô chắn đầu ngọn sóng cho nó thì nó cùng bạn trai đi ngao du tứ hải. Bây giờ chia tay cùng tên bạn trai đó rồi mới biết quay về tìm Nhược Hàn sao?
Vân Tịch biết rằng trong chuyện này cô không có tiếng nói, nhưng nghe từng lời mà Vân lâm kể cũng không nhịn được mà nói:
"Ba nói như vậy là sao? Ba mau bảo Vân Hề nghe điện thoại đi, con muốn nói chuyện với em ấy."
Đầu dây bên kia hơi ồn ào một chốc, Vân Tịch nghe thấy tiếng chửi đổng của Viên Hoa nhưng cô cũng không muốn quan tâm nữa, hiện tại cô chỉ muốn cùng Vân Hề nói chuyện mà thôi.
Mãi mới nghe thấy chất giọng lanh lảnh của Vân Hề, cô ta thờ ơ nói:
"Chị muốn nói cái gì với tôi?"
"Em nói thế với chị là có ý gì? Em chia tay với bạn trai xong bây giờ mới biết đường quay trở về với Nhược Hàn, em coi anh ấy là cái gì? Là cái lốp dự phòng cho em sao?"
"Vân Tịch, chị quản nhiều thế làm cái gì? Chị đừng quên chị là cô dâu thay thế cho tôi thôi, bây giờ tôi trở về rồi, tôi muốn chị trả, chị không thể không trả. Vị trí đó chị ngồi nóng mông rồi nhưng cũng không nên nghĩ rằng đó là của mình chứ, đừng quên người ta từ lúc bắt đầu Cảnh Nhược Hàn muốn lấy là ai. Tôi muốn quay trở về Cảnh gia, làm thiếu phu nhân của cái nhà đó chị không thể không cút, chị nghe rõ chưa?"
Từng lời của Vân Hề cứa vào trái tim cô, đúng vậy, cô chỉ là một con búp bê được gả thay cho Vân Hề vì khi ấy con bé không có ở đây mà thôi. Bây giờ nó đã trở về rồi, cô không thể nào chiếm dụng vị trí này của nó. Thiếu phu nhân chân chính của Cảnh gia, không phải Vân Tịch, mà là Vân Hề mới đúng.
Từ đầu Vân Tịch đã chẳng có tư cách gì chất vấn Vân Hề, đây là vị trí của con bé, nó đòi thì cô phải trả, nó không thèm nữa thì Vân Tịch phải chịu thay. Từ trước đến nay đó chính là bổn phận của Vân Tịch, cô chưa từng cảm thấy uất ức, thậm chí còn từng nghĩ rằng, Vân gia đã góp công nuôi cô lớn, cô không thể không báp đáp, càng không thể so đo với em gái mình. Nhưng hiện tại, chỉ cần nghĩ Cảnh Nhược Hàn trong lòng Vân Hề không hề đáng một phân lượng nào, con bé thích thì đến, không thì bỏ hắn đi thì cô đã không chịu nổi.
Cảnh Nhược Hàn của cô, cô thích anh đến thế, trân trọng anh đến thế mà bây giờ anh chỉ là cái cây để người khác trèo lên cao, căn bản không coi hắn là gì cả. Vân Tịch có thể chịu nhục nhưng lại không muốn người khác coi khinh hắn như thế. Cô cắn răng nói:
"Nhưng em có bao giờ nghĩ, em đối xử với Nhược Hàn như thế, ngộ nhỡ sau này anh ấy điều tra về quá khứ của em thì anh ấy sẽ phản ứng như nào không? Vân gia sẽ trả giá vì cái suy nghĩ này của em. Chị chưa bao giờ muốn cướp vị trí này của em hết, nhưng việc em chỉ coi Nhược Hàn là một công cụ để giải sầu lúc chia tay người yêu sẽ khiến anh ấy tức giận đến thế nào em có nghĩ chưa? Không lẽ em muốn Cảnh thị công khai đối đầu với Vân thị, triệt mọi đường làm ăn của Vân thị sao?"
Vân Hề im lặng một chốc nhưng rồi vẫn kiên quyết nói:
"Tôi không quan tâm anh ta nghĩ thế nào hết, chỉ cần tôi ngồi vị trí thiếu phu nhân đó thì sẽ chẳng có việc gì với Vân thị cả. Hắn ta nếu muốn gia đình mình được yên, bộ mặt tốt đẹp của Cảnh gia được bảo đảm thì không thể công khai đối đầu với Vân gia được, dù sao đây cũng là liên hôn. Chị chỉ cần nghĩ cách làm sao cho chúng ta hoàn đổi thân phận, chị trở về Vân gia, tôi vào được Bạch Cảnh là được."
Nói xong Vân Hề cúp máy.
Vân Tịch đứng trong phòng lặng lẽ siết chặt điện thoại một hồi rồi bất lực ngã xuống giường.