Dạ Nguyệt tức tốc dìu Vương Tử Sâm đến gần một cái cây to không khác cây cổ thụ là bao, cô nhìn mấy người Dương Nặc rồi cận trọng nói.
" Dương Nặc! A Phong! hai anh và mọi người đi chung quanh khu rừng tìm cây bòn bọt giúp tôi được không, nếu chậm trễ tính mạng của anh ấy sẽ càng nguy hiểm hơn"
Nghe vậy, Dương Nặc và A Phong cùng với mấy tên thuộc hạ không bị thương nhanh chóng đi tìm cây bòn bọt.
" Được! Chúng tôi sẽ tìm thấy ngay "
Cô gật đầu không đáp!!!
Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng yêu nghiệt thế mà vừa mới đây đã thành ra khuôn mặt nhợt nhạt bờ môi đã tím tái, Dạ Nguyệt đau lòng đến tận tâm can.
Tách!!!
Giọt nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống mu bàn tay hắn. Vương Tử Sâm cảm nhận hơi nóng từ bàn tay, hắn gắng gượng để mở mắt lên nhìn cô.
" Nguyệt "
Cô luống cuống nắm lấy tay hắn, trước khi nhóm A Phong mang cây bòn bọt đến cô phải trấn an Vương Tử Sâm và không để hắn cự động tay chân.
" Chồng! nghe lời em, không được bất động nhất là tay bị súc sinh kia cắn vì nếu vận động sẽ làm nọc độc xâm nhập vào trong cơ thể nhanh hơn "
Chà!!! được vợ quan tâm cảm giác sướиɠ như này sao? Nhưng hắn vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời của cô.
" Nguyệt...hôn anh "
Bị rắn cắn đến mức không còn tỉnh táo nữa vậy mà hắn vẫn còn vô liêm sỉ yêu cầu cô, Dạ Nguyệt thật hết cách rồi chỉ có thể bó tay thuận theo hắn.
Chụt!!
Dạ Nguyệt hôn lên má phải của Vương Tử Sâm, hắn cảm thấy hơi mất mát chưa thấy đủ và muốn phản kháng nhưng sức lực của đã tổn hao.
" Đừng nói gì cả, đợi đến khi anh hồi phục đã rồi bằng sau "
Mất bao lâu chưa thấy bọn A Phong trở về cô hơi sốt ruột, nếu còn đợi nữa thì chắc chắn Vương Tử Sâm sẽ bỏ cô một mình để đi chơi với Diêm Vương mất.
Không còn cách khác Dạ Nguyệt đành cởi bỏ áo khoác blazer của hắn ra vì sợ gây chèn ép khi vùng đó bị sưng nề, cô bắt đầu áp dụng băng ép bất động để làm chậm sự xuất hiện triệu chứng liệt. Tiếp theo cô lấy áo khoác hắn ra sức mà xé, cô dùng băng vải áo và băng tương đối chặt nhưng không quá mức.
Vương Tử Sâm lúc này đã không còn tỉnh táo nữa chỉ mơ mơ màng màng, trên trán cứ liên tục đổ mồ hôi lạnh.
" N...Nguyệt "
" Ừ, đừng gắng gượng mở miệng, im lặng cho em làm việc "
Dạ Nguyệt phũ phàng một cách thẳng thắn, cô tiếp tục dùng nẹp cứng miếng gỗ để cố định tay bị cắn. Đột nhiên thấy hơi thở của hắn khó khăn cô nhanh chóng hà hơi thổi ngạt - hô hấp nhân tạo.
Phù!!!
Cuối cùng cũng xong, nhưng mà trời bắt đầu trở lạnh chỉ e là Vương Tử Sâm sẽ có khả năng sốt cao.
Khoảng ba mươi phút sau, đoàn người Dương Nặc cuối cùng cũng trở về trên tay anh ta là cây bòn bọt đúng như lời cô nói.
" Chị dâu, đúng là cây này rồi chứ "
Cô gật đầu vui mừng đón lấy, sau đó khom người cảm ơn ríu rít mọi người.
" Đúng rồi! vất vả cho hai anh và mọi người rồi, trời đã không còn sớm nữa mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi ạ "
Nghe thế, mỗi người tản ra tìm một chỗ thoải mái để nằm nghỉ. Dạ Nguyệt lấy lá bòn bọt giã nát nó sau đó vắt lấy nước cho Vương Tử Sâm uống, bã thì đắp lên vết thương chỗ rắn cắn.
Ưm!!
Vương Tử Sâm bắt đầu trở sốt mồ hôi liên tục chảy xuống, cô vội cho hắn mặc lại áo khoác blazer, cảm thấy thân thể hắn vẫn còn run rẩy cô bèn cởi bỏ áo khoác dạ mà hắn khoác cho cô bây giờ cô khoác lại hắn.
" Chồng, anh có lạnh nữa không "
Hắn im lặng không nhúc nhích, Dạ Nguyệt khẽ thở dài đành ôm lấy hắn. Một lúc sau mí mắt cô nặng trĩu muốn khép lại nhưng cô cố gắng mở to mắt, nếu cô mà chợp mắt không biết Vương Tử Sâm sẽ xảy ra hiện tượng gì nữa.
Dạ Nguyệt ngước lên nhìn bầu trời tối đen còn may vẫn có ánh trăng. Đợi một lúc rất lâu đột nhiên Vương Tử Sâm mở tròn to mắt lên nhìn Dạ Nguyệt.
" Nguyệt "
Cô vội lên tiếng đáp.
" Ừa, ừa, em đây! trong người còn khó chịu nữa không "
Vương Tử Sâm khẽ cười trừ rồi lại lắc đầu, ngay hắn đưa vòng tay mạnh mẽ bế thốc cô lên ngồi trên đùi hắn, Dạ Nguyệt mỉm cười tủm tỉm vòng tay ra sau gáy hắn.
" Coi bộ anh đã khỏe hẳn rồi nhỉ "
" Em không muốn chồng em khỏe lại ư "
Người đàn ông này thật hết cách với hắn ta mà, toan định cúi xuống tặng cho hắn không nụ hôn chớp nhoáng thì đã bị hắn nắm lấy sau gáy hôn mạnh bạo lên môi cô.
Đột nhiên hắn đưa tay cởi bỏ quần short của Dạ Nguyệt, cô kinh hãi vội ngăn chặn hắn.
" A Sâm, anh định làm gì "
" Định làm gì ư! em không biết sao "
Dạ Nguyệt cứng họng, không ngờ hắn có ý định làm chuyện này ngay tại khu rừng đầy hoang sơ này, đã thế mấy người Dương Nặc đang nằm ngủ cách đó không xa chắc chắn sẽ nghe hết mất.
" Đừng! khi khác được không chồng "
Dường như Vương Tử Sâm bỏ lời nói của cô qua tai, hắn tiếp tục tuột quần cô xuống sau đó hắn kéo khóa quần của hắn ra trực tiếp lôi "cậu nhỏ" đâm thẳng vào trong cô.
Ưm!!!
Dạ Nguyệt lập tức bịt miệng lại, không thể ngâm nga đáng xấu hổ trong lúc này, cô trừng mắt nhìn Vương Tử Sâm đầy uất ức.
Hắn không quan tâm. Bàn tay thuần thục cởi từng nút áo sơ mi trắng của cô ra, thấy áσ ɭóŧ thật chướng mắt hắn liền giựt phăng ra một bên, nụ hồng nở rộ ngay trước mặt hắn.
Không chừng chừ, hắn há miệng ngậm lấy bầu ngực căng tròn của cô ra sức mà mυ"ŧ mát. Sau khi đã chán chường Vương Tử Sâm cầm lấy hai tay cô đặt lên vai hắn, tiếp theo hắn nắn lấy bờ mông tròn trịa của cô bắt đầu chuyển động.
" Đừng...A Sâm...Ưʍ.. mọi người sẽ biết "
Một nụ cười đê tiện hiện trên môi Vương Tử Sâm, hắn nheo mắt nhìn cô lại giở chứng trêu chọc.
" Không phải em đang rất hưởng thụ hay sao? "
" Câm..Ưʍ..miệng ngay "
Dạ Nguyệt cắn chặt môi không cho tiếng rêи ɾỉ phát ra bên ngoài, cô tức giận cúi xuống cắn thật mạnh vào vai hắn nhưng không lây động được gì đến hắn. Vương Tử Sâm không ngừng vô liêm sỉ phả hơi thở vào tai cô và nói những điều vô cùng đê tiện.
" Đừng cử động "!!!
" Nhỏ giọng một chút xem ~ "
" Nào..? "
" Em làm được mà đúng chứ "
Cô chỉ có nước mím môi, uất giận không thèm để tâm đến hắn. Vương Tử Sâm được nước lấn chiếm mà càng ra sức "Động".
" Chúng ta không muốn bị phát hiện mà "
Giọng nói trầm trầm của Vương Tử Sâm vừa mang tính kiều mị khiến cho Dạ Nguyệt càng đê mê muốn chìm trong mật dục của hắn.
Đợi sau khi Dạ Nguyệt thấm mệt, hắn mới bắn thứ trắng đυ.c vào trong bụng cô. Mặc lại quần cho cô ngay ngắn, rồi ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ.